Sương mù vẫn phủ kín thành cổ như một tấm màn bạc, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, và dường như âm thanh cũng bị bóp méo. Sau những sự kiện kinh hoàng tại cổng chính và bóng người trên tường, Lý Nhất Hành vẫn chưa thể hoàn toàn lý giải những gì đã chứng kiến. Nhưng vụ án vừa mới bắt đầu, và anh biết rằng nếu không tìm ra manh mối đúng, những cái chết tiếp theo sẽ không dừng lại.
Đêm hôm đó, khi anh trở về trụ sở điều tra tạm đặt tại một ngôi nhà cổ gần quảng trường trung tâm, một tin tức bất ngờ đến với anh: có một nữ y sư đang trong thành, người mà mọi lời đồn thổi đều nói rằng cô ấy có khả năng đặc biệt—hiểu được thi thể, nhận biết độc dược, và thậm chí có thể cảm nhận những dấu hiệu mà người bình thường không thấy.
Tên cô là Dạ Minh Lan, tuổi vừa ngoài hai mươi, dáng người mảnh mai, ánh mắt sắc sảo nhưng mang theo một nỗi u ẩn sâu thẳm. Khi Lý Nhất Hành gặp cô lần đầu tiên tại một ngôi nhà bỏ hoang được dùng làm nơi khám nghiệm ban đầu, anh cảm nhận ngay rằng cô không giống bất kỳ ai trong thành cổ. Cô không nói nhiều, nhưng ánh mắt ấy như đọc thấu từng động tác, từng chi tiết của hiện trường, từng vết máu còn sót lại trên sàn nhà.
“Ngươi là Lý Nhất Hành, quan điều tra mới?” cô hỏi, giọng trầm nhưng rõ ràng, không chút run rẩy.
“Vâng, tôi phụ trách vụ án tại cổng thành. Cô… là Dạ y sư?” Anh hơi nghiêng mình, vừa tỏ lòng tôn trọng vừa tò mò.
Cô khẽ gật đầu. “Ta nghe nói có thi thể xuất hiện, và có vài điều bất thường quanh hiện trường. Ta đến để giúp, nếu cần.”
Lý Nhất Hành dẫn cô đến nơi thi thể đầu tiên. Ngay khi bước vào, Dạ Minh Lan cúi xuống, lướt tay qua mặt nạn nhân, rồi dùng mắt quan sát từng chi tiết nhỏ: vết thương, màu sắc da, mùi vị của bột trắng, và dấu hiệu lưu giữ trên quần áo. Cô không nói lời nào trong vài phút, chỉ lắng nghe nhịp thở của Lý Nhất Hành, cảm nhận không khí xung quanh, rồi từ từ nhấc mặt lên.
“Người này chết không quá 6 tiếng trước. Vết thương… khá chính xác, nhưng không có dấu hiệu giằng co. Điều lạ là bột trắng… không phải bột bình thường. Nó là một loại độc dược cổ, dùng để giữ thi thể trong trạng thái tạm thời, gần giống ướp xác nhưng tác dụng rất nhanh. Chỉ cần một ít, đủ khiến nạn nhân bất động trong vài giờ trước khi xuất hiện các biểu hiện kỳ lạ.”
Lý Nhất Hành giật mình. Anh đã từng nghe nói về những loại độc dược cổ trong sách y học phong kiến, nhưng chưa từng gặp thực tế. “Cô… làm sao nhận ra được?”
Dạ Minh Lan mỉm cười nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng. “Kinh nghiệm… và trực giác. Một y sư thực sự không chỉ dựa vào sách vở. Mỗi loại chất, mỗi vết thương, đều có cách kể chuyện riêng. Nếu lắng nghe, người ta sẽ biết nhiều hơn cả những gì mắt thấy.”
Cô tiếp tục quan sát thi thể, nhấc tay sờ nhẹ lên vết cắt trên cổ nạn nhân. “Vết cắt này… rất gọn. Không phải ngẫu nhiên. Ai làm việc này đã học qua y thuật hoặc chiến thuật ám sát. Họ biết rõ sẽ để lại dấu vết gì và xóa dấu vết gì. Nhưng vết xước trên tường… không phải do người bình thường tạo ra. Có thể là một thủ pháp để gieo sợ hãi, hoặc… một nghi thức gì đó.”
Lý Nhất Hành nghe mà rùng mình. Thủ pháp? Nghi thức? Anh chưa từng nghĩ vụ án đầu tiên lại có những yếu tố kỳ bí đến vậy.
Dạ Minh Lan đứng dậy, đi quanh hiện trường, tay sờ vào các vết máu loang lổ trên sàn đá, hít thử không khí. “Vết máu này… không chỉ là vết thương. Nó đã bị xử lý bằng một chất hóa học, loại có thể làm chậm phân hủy và tạo ra một mùi… đặc biệt. Khi kết hợp với bột trắng trên thi thể, người này… sẽ để lại dấu vết siêu nhiên tạm thời. Ai nhìn thấy, sẽ cảm giác như bóng ma xuất hiện.”
Lý Nhất Hành nheo mắt. Thì ra bóng người trên tường thành mà Trần Khắc Hòa nhìn thấy… có thể là một hiệu ứng tâm lý do kết hợp các chất độc dược và vết thương tạo ra. Nhưng vẫn còn điều gì đó vượt ngoài logic: bóng không chỉ xuất hiện một lần mà nhiều lần, hình như có ý thức riêng.
Dạ Minh Lan thở dài, ánh mắt trở nên u ẩn. “Ngươi sẽ phải tin rằng, thành cổ này… không chỉ là nơi ở của người sống. Nó còn giữ lại ký ức của quá khứ, của những người đã chết, và của những ai từng gieo rắc tội ác. Nếu muốn giải quyết vụ án, ngươi cần biết đọc không chỉ dấu vết trên hiện trường mà cả… những gì đã in sâu trong thành.”
Anh tròn mắt. “Cô nói là… thành cổ có ký ức?”
Cô gật đầu. “Phải. Mỗi vết cắt, mỗi vết máu, mỗi bột thuốc, mỗi vết xước trên tường… đều là một thông điệp. Nhưng ngươi sẽ phải tập trung, và… chấp nhận những gì mắt thường không thể thấy.”
Trong lúc họ đang trao đổi, một cơn gió lạnh thổi qua, làm các ngọn nến lập lòe, chiếu những bóng dài lên tường. Nhất Hành nhìn lên và thấy, trong ánh sáng nhấp nháy, bóng dường như lại thoáng hiện, như một người đứng lơ lửng giữa sương. Nhưng khi anh chớp mắt, bóng đã biến mất.
Dạ Minh Lan bước tới, chạm tay vào bức tường, nhắm mắt lắng nghe. Một lúc sau, cô mở mắt, giọng trầm: “Ngươi thấy không? Nó muốn ngươi tìm ra thứ gì đó. Ai đó đang sử dụng thi thể, bột trắng, vết xước… để gửi thông điệp. Và đây… là manh mối đầu tiên.”
Cô quay lại, mở túi nhỏ lấy ra một lọ thủy tinh chứa bột trắng còn sót lại từ thi thể. Dùng tay chạm nhẹ, cô lắc nhẹ, mùi hương đặc trưng thoang thoảng. “Người này bị đặt vào trạng thái gần như tạm thời. Nếu không giải thích đúng, mọi người sẽ tưởng là ma quái. Nhưng nếu giải thích sai, sẽ bỏ lỡ những gì quan trọng nhất.”
Nhất Hành cảm thấy trong lòng vừa yên tâm vừa lo lắng. Y sư này, với khả năng nhận biết độc dược và cảm nhận thi thể, chính là chìa khóa để giải quyết vụ án. Nhưng đồng thời, những lời cô nói về “ký ức của thành cổ” khiến anh không khỏi rùng mình.
Cả hai tiếp tục đi quanh hiện trường, lần theo những dấu vết, những vết máu và bột trắng, đến khi ánh trăng xuyên qua sương mù, chiếu lên bức tường thành. Ở đó, dấu vết bột trắng tạo thành một đường cong lạ thường, như một bản đồ dẫn tới điều gì đó chưa biết.
Dạ Minh Lan cúi xuống, đặt tay lên bột, nhắm mắt. Một lúc sau, cô mở mắt, giọng run nhẹ: “Đây là… lời nhắn. Một lời nhắn từ kẻ đứng sau, hoặc từ chính những oan hồn đã bị giết. Ngươi phải đi theo dấu vết này, nếu muốn tìm ra sự thật…”
Lý Nhất Hành gật đầu. Anh nhận ra rằng sự xuất hiện của Dạ Minh Lan không chỉ là may mắn; đó là bước ngoặt đầu tiên, là bàn tay dẫn đường cho anh trong mê cung tội ác và những bí ẩn siêu nhiên.
Đêm vẫn dày đặc, tiếng trống canh vẫn vang vọng, nhưng lần này, có một thứ yên lặng khác – thứ yên lặng mang theo sức nặng của những bí mật sắp được hé lộ, và chính Dạ Minh Lan sẽ là người giúp anh giải mã chúng.
Trong bóng tối, giữa sương mù, giữa thành cổ rùng rợn, bóng dáng nữ y sư ấy trở nên vừa thực vừa huyền bí. Những dấu vết, những thi thể, và những độc dược cổ sẽ lần lượt tiết lộ những điều chưa ai dám nghĩ tới. Và Lý Nhất Hành biết, anh đã bước vào một con đường không thể quay đầu, nơi mà sự sống, cái chết và bóng ma đan xen, tạo nên bức tranh kinh hoàng của Vong Linh Cổ Thành.