vong linh cổ thành

Chương 5: Ngôi Mộ Bị Khuấy Động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm vẫn chưa chịu nhường chỗ cho bình minh. Thành cổ chìm trong sương mù đặc quánh, từng bậc đá, từng bức tường phủ rêu xanh như ẩn chứa cả trăm năm bí mật. Sau khi khám nghiệm thi thể đầu tiên và tiếp nhận sự trợ giúp kỳ bí của Dạ Minh Lan, Lý Nhất Hành vẫn không ngừng theo dõi các dấu hiệu bất thường. Một manh mối mới vừa được dân chúng báo cáo: ngôi mộ cổ vừa bị đào trộm, nằm ở phía Đông thành, gần khu rừng trống.

Lý Nhất Hành và Dạ Minh Lan rời trụ sở điều tra, cùng một nhóm lính canh tiến về hướng Đông. Sương mù càng về phía rừng càng dày đặc, từng tán cây, từng bụi rậm biến thành những hình dạng quái dị trong ánh đèn dầu lập lòe. Cảnh vật tĩnh lặng đến mức tiếng bước chân của họ vang vọng như tiếng trống nửa đêm ngày trước, khiến lòng người rùng rợn.

Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người kinh ngạc. Ngôi mộ, vốn được xây cẩn thận bằng đá cẩm thạch, đã bị xới tung. Đất xáo trộn, nắp mộ vỡ vụn, những tấm bia đá nghiêng ngả. Xung quanh là dấu chân, nhưng không phải dấu chân của con người đơn giản. Một số dấu chân to lớn, khác thường, in hằn trên đất ẩm, khiến Lý Nhất Hành nhíu mày.

Dạ Minh Lan cúi xuống, nhấc tay, chạm vào lớp đất bề mặt. “Đã sử dụng một loại bột… để giữ đất mềm, tránh tiếng động.” Cô nhắm mắt, lắng nghe một khoảnh khắc, rồi tiếp tục: “Người đào mộ không chỉ tìm vàng hay vật báu… họ tìm một thứ gì đó… liên quan đến mạch máu và thi thể.”

Nhất Hành nheo mắt. “Mạch máu và thi thể?”

“Phải. Đây không phải vụ trộm bình thường. Họ muốn lấy thứ gì đó còn sống trong cái chết, hoặc liên quan đến những nghi lễ… rất cũ. Những loại nghi lễ mà người thường không hiểu nổi.”

Anh tiến sát vào mộ, soi đèn vào bên trong. Một bức tượng đá, gãy một phần, nằm nghiêng. Bên cạnh là một chiếc hộp gỗ nhỏ, khóa đã bị phá hỏng. Khi anh mở ra, chỉ thấy vài mảnh vải rách tả tơi và một lọ thủy tinh chứa bột trắng. Bột trắng này giống hệt loại bột đã xuất hiện trên thi thể đầu tiên.

“Ngươi nhìn này…” Dạ Minh Lan chỉ vào lọ, giọng trầm. “Bột này… là một loại độc dược cổ, dùng để bảo quản cơ thể, nhưng đồng thời có thể… tạo ra ảo giác. Nếu kết hợp với nghi lễ, người sống sẽ nhìn thấy… bóng ma.”

Lý Nhất Hành cảm thấy rùng mình. Mọi thứ bắt đầu nối kết: bóng người trên tường, bột trắng, vết xước, và giờ đây, ngôi mộ bị khuấy động. Tất cả dường như hướng đến một chuỗi kế hoạch tỉ mỉ, với sự am hiểu cả về độc dược lẫn tâm lý con người.

Khi họ tiến sâu vào ngôi mộ, ánh đèn dầu chiếu lên các bức tường đá rêu phong, tiết lộ những ký tự cổ đã mờ nhòe theo thời gian. Một số ký tự vẫn còn nguyên, nhưng lại không thuộc loại chữ mà Nhất Hành từng học. Dạ Minh Lan chạm tay vào chúng, nhắm mắt, thốt lên: “Đây là… lời nhắn. Một lời nhắn từ quá khứ, liên quan đến những ai muốn gieo rắc nỗi kinh hoàng và kiểm soát người sống.”

Bên trong mộ, họ phát hiện một hố sâu mới được đào, nhưng bên dưới, đất đã bị dồn lên thành ụ cao. Nhất Hành cúi xuống, soi kỹ, nhận ra dấu vết của dao đào. Vết cắt trên đất và đá cứng, không giống như chỉ dùng tay hay xẻng bình thường. Đây là hành vi của kẻ có kinh nghiệm hoặc được huấn luyện kỹ lưỡng.

Dạ Minh Lan khẽ thở dài. “Người đào mộ không chỉ tìm kiếm vàng bạc. Họ tìm thứ gì đó thuộc về máu, thi thể, và… nghi lễ.” Cô nhìn Nhất Hành, ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi phải hiểu: ngôi mộ này liên quan trực tiếp đến vụ án mạng đầu tiên. Nếu không giải quyết đúng, bóng ma trên tường sẽ còn xuất hiện và gieo rắc nỗi kinh hoàng cho dân chúng.”

Trong khi họ khảo sát, một tiếng động nhỏ vang lên phía sau—a như đất đá sụp xuống. Nhất Hành quay lại, nhưng chỉ thấy bóng dáng của lính canh lảo đảo, trượt chân trên đất ẩm. Nhưng Dạ Minh Lan lại lắc đầu, giọng run run: “Không phải tiếng đó… có ai đó đang quan sát chúng ta.”

Mọi người lập tức cảnh giác, nhưng xung quanh chỉ là bóng tối và sương mù. Họ nghe thấy tiếng rít nhẹ, thoang thoảng trong gió. Nhất Hành nghiêng người, soi đèn quanh khu mộ, nhưng không phát hiện ra gì. Tuy nhiên, anh biết rằng: ai đó hoặc thứ gì đó đã để lại dấu hiệu, và đang theo dõi từng hành động của họ.

Tiếp tục đi sâu hơn, họ phát hiện một đường hầm nhỏ bên cạnh mộ chính, bị che phủ bởi lớp đất mỏng. Dạ Minh Lan cúi xuống, chạm tay vào đất, nhắm mắt: “Đây… là lối đi phụ, dùng để di chuyển mà không ai hay biết. Nó dẫn xuống nơi sâu hơn, nơi các nghi lễ từng được tiến hành. Người đào mộ đã tìm kiếm ở đây.”

Nhất Hành thở dài, quyết định đi vào đường hầm cùng Dạ Minh Lan. Bên trong, không gian chật hẹp, mùi ẩm mốc và đất ướt làm anh khó chịu, nhưng ánh mắt anh vẫn sắc bén, quan sát từng chi tiết. Bên thành hầm, có những vết sơn đỏ loang, như máu đã khô lâu, kết hợp với những ký hiệu cổ mờ nhòe.

Dạ Minh Lan cúi xuống, nhặt một mảnh giấy cũ, mặt giấy vàng ố, ký tự nhòe nhoẹt. Cô nhắm mắt, nhẩm đọc, rồi thở dài: “Đây là hướng dẫn cho nghi lễ… nghi lễ mà kẻ đứng sau vụ án đang cố tái hiện. Nó liên quan đến việc… kiểm soát linh hồn người chết, và tạo ra hiện tượng siêu nhiên.”

Nhất Hành rùng mình. Anh nhận ra rằng: người đào mộ và vụ án mạng đầu tiên không phải là sự tình cờ. Đây là một kế hoạch có chủ đích, sử dụng cả độc dược, nghi lễ cổ, và tâm lý con người để gieo rắc sợ hãi.

Trong lúc họ khảo sát sâu hơn, một tiếng động khác vang lên: đất đá sụp nhẹ, và từ bóng tối, một vật thể lạ rơi xuống—một chiếc hộp gỗ, bên trong là những dụng cụ y học cổ, dao nhỏ, ống thủy tinh chứa các loại bột và chất lỏng màu đỏ. Dạ Minh Lan nhặt lên, lắc nhẹ: “Đây… là bộ dụng cụ dùng để chuẩn bị thi thể cho nghi lễ. Nó cũng liên quan đến vụ án.”

Nhất Hành gật đầu. Anh biết rằng: ngôi mộ này chính là trung tâm của một âm mưu lớn, nơi kẻ đứng sau vụ án đã cất giấu manh mối quan trọng, và đồng thời tạo ra những hiện tượng siêu nhiên khiến dân chúng khiếp sợ.

Khi họ chuẩn bị rời ngôi mộ, ánh trăng xuyên qua sương mù chiếu lên bức tường đá, và Nhất Hành chợt nhìn thấy bóng đen thoáng qua, thấp thoáng như một người đứng trên thành. Nhưng khi anh nhắm mắt và mở ra, bóng đã biến mất. Chỉ còn lại ngôi mộ bị khuấy động, bột trắng trên đất, dấu xước trên đá, và ký hiệu cổ trên tường—tất cả như nhắc nhở anh: vụ án này chỉ mới bắt đầu, và những bí mật sâu thẳm hơn vẫn đang chờ được hé lộ.

Đêm ấy, giữa sương mù, giữa những bí ẩn còn chưa được giải thích, Lý Nhất Hành và Dạ Minh Lan rời khỏi ngôi mộ, mang theo manh mối quan trọng. Họ biết rằng: bóng ma trên tường, ngôi mộ bị xới tung, và những dấu vết kỳ bí sẽ dắt họ đi sâu hơn vào mê cung của Vong Linh Cổ Thành, nơi những oan hồn, những nghi lễ cổ xưa, và âm mưu tội ác đang đan xen.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×