vong linh cổ thành

Chương 6: Bức Tranh Dính Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù đặc quánh vẫn bám quanh thành cổ khi Lý Nhất Hành và Dạ Minh Lan trở về trụ sở tạm. Nhưng trong không khí nặng nề ấy, một manh mối mới đã xuất hiện: một bức tranh cổ được tìm thấy trong ngôi nhà cũ của một gia tộc quyền thế, nằm sâu trong khu phố trung tâm. Người báo tin nói rằng bức tranh có dính máu—máu tươi, còn hằn rõ trên mặt vải—và điều này khiến toàn bộ gia tộc run rẩy, giữ kín nó như một bí mật chết người.

Dạ Minh Lan quan sát bức tranh qua ánh đèn dầu lập lòe. Hình ảnh trên tranh là một buổi tế lễ cổ xưa: những người mặc áo choàng đen, tay cầm dao nhỏ, đứng quanh một bàn đá, trên bàn là những vật thể kỳ lạ chưa xác định. Một số chi tiết dường như bị vẽ thêm sau này, vẽ bằng mực đỏ, trông như máu đã khô. Khi cô chạm tay vào lớp màu đỏ, mùi kim loại nhè nhẹ bốc lên.

“Máu này… chưa khô hẳn, nhưng cũng không hoàn toàn tươi,” cô nói, nhíu mày. “Ai đó cố tình dùng nó để tạo dấu vết, hoặc gửi thông điệp. Đây là manh mối quan trọng.”

Nhất Hành nghiêng mình, soi kỹ. Anh nhận ra rằng bức tranh không chỉ là vật trang trí bình thường, mà là một bản ghi chép gián tiếp về nghi lễ và các mối quan hệ quyền lực trong thành cổ. Bảng màu, vị trí nhân vật, và những biểu tượng trên bàn đều ám chỉ một thứ gì đó sâu kín: gia tộc quyền thế nào đó, vẫn còn ảnh hưởng tới mọi sự kiện hiện tại.

“Ngươi thấy không?” Dạ Minh Lan tiếp tục. “Đây không phải tranh vẽ đơn thuần. Nó là bản đồ tinh thần, ghi lại các nghi lễ, các vị trí quan trọng, và cả những kẻ chịu trách nhiệm.”

Lý Nhất Hành gật đầu, ánh mắt sắc bén. Anh biết rằng: vụ án mạng đầu tiên, bóng người trên tường, ngôi mộ bị khuấy động… tất cả đều dẫn đến gia tộc này. Việc xác định danh tính những người đứng trong tranh sẽ là chìa khóa mở ra toàn bộ âm mưu.

Trong lúc họ đang quan sát, một người hầu run rẩy bước vào, giọng thì thầm: “Thưa quan, bức tranh… còn có một hộp nhỏ sau khung. Chúng tôi không dám mở, sợ liên quan đến… lời nguyền.”

Nhất Hành và Dạ Minh Lan tiến lại, mở hộp cẩn thận. Bên trong là một tập giấy cũ, trang viết đầy ký tự cổ, một số ký tự giống với những gì họ đã thấy trong ngôi mộ bị khuấy động. Một lọ nhỏ chứa bột trắng và vài chiếc kim bằng bạc nằm kẹp giữa các trang giấy.

Dạ Minh Lan khẽ thở dài: “Người tạo ra bức tranh và tập giấy này biết rõ cách lưu giữ thông tin. Họ không muốn ai đọc trực tiếp, nhưng muốn người đủ hiểu sẽ tự giải mã.”

Nhất Hành mở tập giấy, cố gắng đọc ký tự cổ. Một vài ký tự quen thuộc, nhưng phần lớn là dạng mật mã hoặc ký hiệu nghi lễ. Anh nhận ra rằng đây là bản hướng dẫn chi tiết về nghi lễ liên quan đến máu và linh hồn, trùng khớp với những dấu vết họ đã thấy trên thi thể và ngôi mộ.

“Ngươi thấy chưa?” Dạ Minh Lan nói, giọng trầm. “Gia tộc này… không chỉ là quyền lực về tiền bạc hay chính trị. Họ nắm giữ nghi lễ cổ xưa, có thể thao túng linh hồn người chết và sống.”

Nhất Hành rùng mình. Anh bắt đầu hình dung ra một mạng lưới phức tạp: gia tộc quyền thế, nghi lễ cổ, bóng ma trên tường, và vụ án mạng đầu tiên đều liên kết với nhau, tạo thành một mê cung rùng rợn mà bất cứ ai bước vào cũng khó thoát.

Khi họ nghiên cứu thêm, phát hiện một điều kỳ lạ: máu trên bức tranh không phải của một người bình thường. Nhất Hành lấy mẫu máu gửi phân tích, còn Dạ Minh Lan quan sát cách máu thấm vào vải. Cô nhíu mày: “Máu này… có đặc tính hóa học tương tự loại bột trắng trong mộ. Nó có thể bảo quản và tạo hiện tượng thị giác, giống như ma quái xuất hiện.”

Điều này đồng nghĩa: ai đó đang sử dụng kiến thức cổ xưa để tạo ra hiện tượng siêu nhiên, khiến người dân tin rằng thành cổ bị ma ám, trong khi thực chất là một âm mưu có tổ chức, nhằm che giấu hành vi tội ác.

Nhất Hành ghi chép lại tất cả. Anh biết rằng manh mối này sẽ dẫn họ đến những người đứng sau gia tộc, những người có quyền lực để thao túng cả thành cổ. Nhưng đồng thời, những chi tiết kỳ bí trong bức tranh cảnh báo rằng: nếu hành động sai lầm, họ cũng có thể trở thành nạn nhân tiếp theo.

Dạ Minh Lan cúi xuống, chỉ vào một chi tiết nhỏ trong tranh: một nhân vật mặc áo đen, tay cầm dao, đứng cạnh bàn đá, gương mặt giống với hình dáng xuất hiện trong ngôi mộ. “Ngươi thấy không?” cô hỏi. “Đây là dấu vết đầu tiên chỉ ra danh tính kẻ thực hiện nghi lễ. Họ là một thành viên quyền lực trong gia tộc này. Và họ vẫn còn sống, đang theo dõi từng hành động của chúng ta.”

Nhất Hành nhíu mày. Anh hiểu rằng: gia tộc quyền thế này không chỉ là đối tượng điều tra, mà còn là nguồn gốc mọi nỗi kinh hoàng đang lan tràn trong thành cổ. Việc giải mã bức tranh và tập giấy cổ sẽ quyết định hướng đi tiếp theo của họ, và cả số phận những người dân vô tội trong thành.

Những tiếng động nhẹ vang lên từ phía cửa, nhắc họ rằng họ không đơn độc. Ai đó đang theo dõi. Nhưng ai? Một thành viên của gia tộc, hay một kẻ khác, sử dụng nghi lễ cổ để thao túng tất cả?

Dạ Minh Lan nhắm mắt, lắng nghe. “Người tạo ra bức tranh và nghi lễ… họ đang muốn nhắn nhủ điều gì. Nếu chúng ta hiểu được thông điệp, chúng ta sẽ biết được kế hoạch tiếp theo, và… có thể ngăn chặn những cái chết tiếp theo.”

Nhất Hành gật đầu. Ánh mắt anh trở nên cứng cỏi. Đây không chỉ là một vụ án; đó là một mê trận máu, nơi những dấu vết từ quá khứ và hiện tại đan xen, tạo thành một bức màn bí ẩn mà anh và Dạ Minh Lan phải lần theo từng manh mối mới mong hé lộ sự thật.

Bức tranh dính máu, tập giấy cổ, và bột trắng—tất cả là lời cảnh báo: gia tộc quyền thế này nắm giữ bí mật đủ sức biến thành phố thành sân khấu của những nghi lễ kinh hoàng, và nếu không hành động khôn ngoan, những oan hồn sẽ còn tiếp tục xuất hiện, gieo rắc nỗi khiếp sợ cho mọi người.

Những tia sáng yếu ớt của đèn dầu chiếu lên bức tranh, phản chiếu bóng hai người đứng nghiên cứu, trông như hòa lẫn với các nhân vật trong tranh. Trong khoảnh khắc ấy, Nhất Hành cảm nhận rõ rằng: một cuộc chiến giữa sự thật và bóng tối, giữa sống và chết, đã bắt đầu, và bức tranh dính máu này chính là chìa khóa mở cánh cửa dẫn vào mê cung của quyền lực và siêu nhiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×