vong linh cổ thành

Chương 7: Quán Trọ Trong Đêm Giông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa đêm xối xả, gió quất thẳng vào mặt thành phố cũ, quét qua những con đường lát đá trơn trượt. Lý Nhất Hành và Dạ Minh Lan cùng một nhóm nhỏ các lính canh trú lại tại một quán trọ cổ gần ngoại ô, nơi họ tạm nghỉ và nghiên cứu các manh mối mới nhất: bức tranh dính máu, tập giấy cổ, và những dấu vết từ ngôi mộ bị khuấy động.

Quán trọ nhỏ, mái ngói rêu phong và tường gỗ mục, chỉ thắp vài ngọn đèn dầu lập lòe, khiến bóng tối len lỏi khắp các góc phòng. Nhịp mưa rơi vào mái tôn như tiếng trống đều đặn, nhưng đôi lúc bị xé rách bởi những cơn gió mạnh. Không gian u tối ấy khiến bất cứ ai nhạy cảm cũng cảm nhận được một thứ gì đó không ổn—như thể họ đang bị quan sát.

Dạ Minh Lan ngồi bên bàn gỗ cũ, đặt tay lên tập giấy cổ. Ánh mắt cô dõi theo từng ký tự, nhưng vẫn nheo lại theo nhịp gió thổi vào cửa sổ. “Nhất Hành,” cô nói, giọng trầm, “chúng ta không thể an toàn ở đây lâu. Ai đó đã biết chúng ta đang nắm giữ manh mối. Bức tranh và tập giấy cổ… họ sẽ tìm đến.”

Nhất Hành gật đầu. Anh đang sắp xếp các ghi chú về ngôi mộ, bóng ma trên tường, và mối liên hệ với gia tộc quyền thế. Nhưng trong thâm tâm, anh biết rằng nguy hiểm không còn là giả thuyết nữa. Những gì họ đang đối mặt là một âm mưu có tổ chức, và quán trọ này có thể là cạm bẫy.

Khi đồng hồ trên tường tích tắc qua nửa đêm, một tiếng động bất thường vang lên từ phía cửa sau. Một cơn gió mạnh kéo theo tiếng rít và mùi ẩm mốc tràn vào phòng. Nhất Hành nhấc đèn dầu, soi xung quanh, nhưng chỉ thấy bóng tối và mưa rơi xối xả.

Chợt, cửa phòng bật tung. Một nhóm người mặc áo choàng đen, mặt nạ che kín, ập vào. Tay họ cầm dao, gậy gỗ, và một số vật thể lạ được phủ vải đỏ. Không cần trao đổi, họ lao thẳng vào nhóm điều tra.

Nhất Hành lập tức hô lên: “Bảo vệ! Bảo vệ!” nhưng không gian hẹp khiến mọi người lúng túng. Dạ Minh Lan nhanh chóng đứng lên, nhấc tay, lấy một lọ bột trắng từ túi áo. Chỉ một cử chỉ, bột trắng bay lên, tạo ra một làn khói mờ dày đặc trong phòng, khiến kẻ tấn công lảo đảo, khó phân biệt mục tiêu.

Nhóm lính canh dùng cơ hội đó chống trả, nhưng những kẻ tấn công dường như được huấn luyện bài bản. Chúng di chuyển nhanh, âm thầm, và phối hợp như một đội quân. Một vài người bị thương, máu văng lên sàn, hòa lẫn với mưa và bột trắng, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.

Dạ Minh Lan cúi xuống, dùng tay vạch máu và bột trắng, mắt nhắm nghiền, nhẩm đọc những ký hiệu cô biết từ các nghi lễ cổ. Một âm thanh khe khẽ vang lên—giống như tiếng chuông nhỏ từ đâu đó—làm những kẻ tấn công giật mình, lùi lại. Khói bột trắng cùng với nghi lễ kỳ bí của cô tạo ra ảo giác, khiến kẻ địch nhìn thấy bóng ma, đứng yên trong sợ hãi.

Nhất Hành lợi dụng khoảnh khắc, xông lên, hạ gục một kẻ với cây gậy, kéo một lính canh trốn xuống hầm chứa phía sau quán. Mưa bên ngoài tiếp tục trút xuống, tiếng sấm đùng đùng vang vọng như hòa với nhịp tim căng thẳng của mọi người.

Nhóm điều tra trú ẩn trong hầm, nhưng không gian chật hẹp không ngăn được sự căng thẳng. Dạ Minh Lan nhặt một vài vật dụng từ kẻ tấn công: dao, ống thủy tinh, vài mảnh giấy nhỏ có ký tự cổ. Cô nói: “Chúng không phải là kẻ tấn công bình thường. Đây là người hiểu nghi lễ, biết sử dụng bột trắng và ký tự cổ để gây ảo giác. Họ đang bảo vệ bí mật của gia tộc quyền thế.”

Nhất Hành chậm rãi thở ra. Anh biết rằng gia tộc này không chỉ thao túng sức mạnh vật chất, mà còn sử dụng cả kiến thức cổ xưa để kiểm soát người sống và gieo rắc nỗi sợ. Chúng không chỉ muốn ngăn cản việc giải mã bức tranh, mà còn muốn làm cho nhóm điều tra thất bại hoàn toàn.

Một tiếng bước chân nhẹ vang lên trên cầu thang hầm. Nhóm lính canh cầm vũ khí, chuẩn bị chiến đấu. Nhưng từ bóng tối, Dạ Minh Lan nhắc: “Đừng vội, hãy nghe.”

Một bóng người xuất hiện. Không phải kẻ tấn công, mà là một cô gái trẻ, mặc áo choàng xám, mặt mũi không rõ, tay cầm một bức tranh nhỏ. Cô lặng lẽ đặt bức tranh xuống đất, rồi biến mất như sương mù tan vào gió. Chỉ để lại dấu vết: một mảnh giấy nhỏ ghi vài ký tự cổ, và vài giọt máu đỏ tươi trên mép khung.

Nhất Hành cúi xuống nhặt mảnh giấy. Ký tự trên đó dường như chỉ dẫn: “Nếu muốn sống, hãy tìm manh mối nơi bóng tối giao hòa với nước và máu.” Anh rùng mình. Lời nhắn không rõ ràng, nhưng đủ để hiểu rằng: họ đang bị dẫn dắt vào một mê cung tinh vi hơn bất cứ thứ gì họ từng thấy.

Cơn giông bên ngoài không hề giảm. Sấm liên tục vang, mưa đập vào mái tôn như nhấn nhịp tim hỗn loạn của thành phố cổ. Nhóm điều tra biết rằng họ phải rời quán trọ trước bình minh, nếu không sẽ bị kẻ thù bao vây hoàn toàn.

Dạ Minh Lan đặt tay lên vai Nhất Hành, ánh mắt nghiêm nghị: “Đêm nay chỉ là thử thách đầu tiên. Gia tộc quyền thế này… họ sẽ không bỏ qua bất cứ ai. Bất kỳ dấu vết nào chúng ta tìm được, họ đều theo dõi. Nhưng bây giờ, chúng ta có cơ hội: bức tranh và ký tự này sẽ dẫn chúng ta đến manh mối quan trọng tiếp theo.”

Nhất Hành gật đầu, ánh mắt quyết liệt. Anh nhận ra một điều: mọi sự kiện từ vụ án mạng đầu tiên, ngôi mộ bị khuấy động, bức tranh dính máu, đến cơn tấn công giữa đêm này đều nối tiếp nhau, dẫn họ vào một mê trận thực sự—Mê Trận Máu, nơi mà sống và chết, lý trí và siêu nhiên, đều giao hòa và thử thách lòng can đảm của bất cứ ai dám đối mặt.

Nhóm điều tra chuẩn bị rời quán trọ, mang theo bức tranh nhỏ, mảnh giấy ký tự, và quyết tâm giải mã bí mật của gia tộc quyền thế. Tiếng gió rít, tiếng mưa xối xả, và ánh sáng lập lòe từ những ngọn đèn dầu tạo thành khung cảnh vừa kinh hoàng vừa huyền bí, báo hiệu rằng: hành trình phía trước còn đầy rẫy cạm bẫy, cái chết và những bí ẩn chưa được tiết lộ.

Và trong bóng tối, những kẻ tấn công rút lui, nhưng bóng dáng của chúng vẫn hiện hữu, như những kẻ bảo vệ nghi lễ, nhắc nhở rằng gia tộc quyền thế vẫn còn quan sát từng bước đi của nhóm điều tra, và mọi hành động sai lầm sẽ trả giá bằng máu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×