Sương mù vẫn giăng kín thành phố khi nhóm điều tra rời khỏi quán trọ trong đêm giông. Những giọt mưa rơi nhè nhẹ trên mái tôn, xen lẫn với âm thanh bước chân của nhóm đi qua các con đường lát đá ẩm ướt. Dạ Minh Lan đi phía trước, tay giữ chặt bức tranh nhỏ và mảnh giấy ký tự cổ, ánh mắt cảnh giác, liên tục quét dọc con đường quanh co. Nhất Hành đi sát bên, nhẩm tính mọi khả năng xảy ra: từ việc gia tộc quyền thế giăng bẫy, đến việc các nghi lễ cổ đang được thực hiện để thao túng hiện thực và tạo ảo giác.
Mọi thứ vẫn yên lặng đến mức đáng sợ—cho đến khi họ bước vào khu phố gần sông, nơi bờ đá bị nước mưa và sương mù biến thành những vũng bùn đen. Tại đây, một xác chết đã xuất hiện, nằm trên đường như vừa bị ném ra từ bóng tối.
Nhất Hành quỳ xuống, nhìn kỹ thi thể. Người này không phải dân thường; cơ thể bị thương nặng, vết máu khô dính trên mặt, nhưng điều kỳ lạ là: thi thể vẫn còn ấm, như vừa mới ngã xuống vài giờ trước. Dạ Minh Lan cúi sát, hít một hơi dài. “Người này… chết theo kiểu khác. Không phải do tấn công trực tiếp, mà là do một loại độc dược cổ, gần giống loại bột trắng mà chúng ta đã thấy. Nó gây co cứng cơ, làm tê liệt, và cuối cùng… ngừng tim.”
Nhất Hành cau mày. “Cô nói là… ai đó đã sử dụng bột trắng để giết người?”
Dạ Minh Lan gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng điểm đặc biệt là cách họ dùng nó: không chỉ để giết, mà để tạo hiện tượng siêu nhiên. Khi nhìn vào thi thể, sẽ thấy bóng dáng người khác—giống như ma quái—xuất hiện trên nền thành phố. Đây là phương pháp của gia tộc quyền thế: vừa kiểm soát cái chết, vừa gieo rắc nỗi kinh hoàng cho dân chúng.”
Nhóm điều tra lùi lại, quan sát xung quanh. Có dấu hiệu rõ ràng: vết chân, dấu xước trên tường và cột, và một số ký hiệu vẽ bằng máu, giống như những gì họ đã thấy trong ngôi mộ và bức tranh dính máu. Tất cả đều chỉ ra rằng: cái chết thứ hai này không phải là ngẫu nhiên; nó là một thông điệp, và là sự cảnh báo.
Dạ Minh Lan nhặt một mảnh giấy nhỏ gần thi thể, ký tự cổ mờ nhòe nhưng đủ để đọc: “Kẻ đứng sau biết chúng ta đang theo dõi. Họ sẽ thay đổi hướng đi nếu chúng ta tiếp tục con đường cũ.” Cô nhìn Nhất Hành, ánh mắt nghiêm trọng: “Đây là lý do tại sao vụ án rẽ nhánh. Người chết thứ hai xuất hiện không chỉ để giết, mà còn để dẫn chúng ta tới những manh mối mới—và hướng đi này sẽ nguy hiểm hơn nhiều.”
Nhất Hành cảm nhận rõ áp lực. Mỗi cái chết, mỗi manh mối đều dẫn đến một vòng xoáy sâu hơn, nơi những bí mật cổ xưa và âm mưu hiện tại đan xen, tạo thành một mê cung khó thoát. Ông quyết định rằng cần phân tích kỹ mọi dấu vết trước khi hành động tiếp.
Họ kiểm tra thi thể lần nữa. Một chi tiết nhỏ nhưng quan trọng: vết bột trắng trên tay và cổ nạn nhân tạo thành một ký hiệu đặc biệt, giống như hình một con rồng uốn lượn. Dạ Minh Lan cúi xuống, lướt tay qua ký hiệu, nhắm mắt. “Ngươi thấy không? Đây không chỉ là dấu hiệu giết người. Nó là bản đồ tinh thần, chỉ dẫn chúng ta nơi tiếp theo. Người này là ‘bản đồ sống’, và cái chết của họ… là điểm khởi đầu cho nhánh điều tra mới.”
Nhất Hành nhíu mày. “Nhánh mới?”
“Phải. Từ ngôi mộ, bức tranh dính máu, đến quán trọ trong đêm giông, tất cả chúng ta đi theo một đường thẳng. Nhưng cái chết thứ hai này… nó chuyển hướng chúng ta. Chúng ta phải hiểu lý do, nếu không sẽ mất dấu vết quan trọng.”
Nhóm điều tra tiếp tục quan sát xung quanh. Sương mù và mưa kết hợp tạo ra bóng tối như dày đặc hơn. Những vết chân quanh thi thể dẫn đến một con hẻm nhỏ, nơi ánh đèn dầu lập lòe nhưng không đủ chiếu sáng hết mọi thứ. Dạ Minh Lan đi trước, tay cầm lọ bột trắng, nhẩm đọc các ký hiệu cổ trên tường. “Ngươi thấy không?” cô thì thầm. “Kẻ đứng sau biết rõ chúng ta. Họ để lại những gì cần thiết cho chúng ta… nhưng đồng thời là cạm bẫy.”
Khi họ tiến vào hẻm, một tiếng động khác vang lên: tiếng bước chân nhanh, gót giày lạo xạo trên đá. Nhất Hành nhấc đèn dầu, chiếu về phía đó—một bóng người thoáng qua, như bị bột trắng và sương mù làm nhòe. Chỉ kịp nhìn thấy chiếc áo choàng đen, bóng đã biến mất, nhưng dấu vết để lại là một mảnh vải nhỏ với ký tự cổ.
Dạ Minh Lan cúi xuống nhặt mảnh vải, lắc đầu: “Người này… họ để lại manh mối, nhưng cũng muốn thử chúng ta. Nếu chúng ta không nhanh trí, chúng sẽ dẫn ta vào bẫy.”
Nhất Hành quan sát xung quanh, nhận ra sự liên kết: thi thể thứ hai, mảnh giấy, mảnh vải ký tự, và bóng người thoáng qua—tất cả đều chỉ ra một hướng đi mới, rẽ khỏi đường thẳng mà họ đã theo từ quán trọ đến bức tranh dính máu.
Nhóm điều tra quyết định tiếp tục, theo hướng dấu vết. Sương mù dày đặc, mưa vẫn xối xả, nhưng ánh mắt họ đều kiên định. Nhất Hành biết rằng: cái chết thứ hai không chỉ là nạn nhân; nó là lời cảnh báo, là hướng dẫn, và là thử thách để họ bước vào mê cung phức tạp hơn.
Khi đi qua con hẻm, họ phát hiện một căn nhà bỏ hoang, cửa mở hé, bên trong là mùi đất ẩm, mùi sơn cũ, và những dấu vết bột trắng loang lổ. Dạ Minh Lan cúi xuống, quan sát các ký hiệu trên sàn: “Đây… là nơi kẻ đứng sau đang chuẩn bị nghi lễ tiếp theo. Người chết thứ hai chính là bản đồ để dẫn chúng ta đến đây.”
Nhất Hành rùng mình. Anh nhận ra rằng mỗi nạn nhân, mỗi dấu vết, và mỗi nghi lễ đều được tính toán tỉ mỉ. Đây không còn là vụ án đơn lẻ; đây là một mạng lưới tội ác, nơi hiện thực và siêu nhiên hòa lẫn, và nhóm điều tra phải giải mã từng chi tiết nếu không muốn trở thành nạn nhân tiếp theo.
Cơn mưa ngoài phố bắt đầu dịu, nhưng sương mù vẫn giăng kín. Nhất Hành và Dạ Minh Lan đứng trước căn nhà bỏ hoang, ánh mắt sắc bén: cái chết thứ hai đã mở ra nhánh điều tra mới, và họ phải bước tiếp, với cả mạng sống và sự tỉnh táo để giải mã những bí ẩn phức tạp nhất của Vong Linh Cổ Thành.