Mộc Dao siết chặt chiếc vali cũ kỹ, bước chân ngập ngừng trên sàn đá cẩm thạch lạnh buốt. Mười tám tuổi, cô vừa hoàn thành bài thi tốt nghiệp, và đồng thời, hoàn thành trách nhiệm cuối cùng với người cha đã khuất: đảm bảo cô đã đủ tuổi trưởng thành trước khi đối diện với cuộc sống mới. Cuộc đời cô, sau cái chết đột ngột của cha mẹ trong một tai nạn thảm khốc, đã bị ném thẳng vào vòng xoáy của một thế giới xa lạ, dưới sự giám hộ của một người đàn ông mà cô chỉ gặp vài lần trong đời: Mộ Thần.
Căn biệt thự của Mộ Thần nằm trên khu đồi biệt lập, kiến trúc tối giản, sắc lạnh, như thể được xây dựng để chống lại mọi sự ấm áp của tự nhiên. Cô đã được người giúp việc dẫn vào một căn phòng ở tầng hai, rộng rãi nhưng trống rỗng, không một chút dấu vết của sự sống.
“Cô Mộc Dao,” giọng người giúp việc, dì Mai, rất nhẹ nhàng nhưng đầy sự thận trọng. “Cậu Mộ Thần đã sắp xếp mọi thứ. Cậu ấy muốn cô cảm thấy thoải mái nhất, nhưng… cậu ấy rất bận. Cô cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn dì.” Mộc Dao mỉm cười, một nụ cười nhợt nhạt. Cô biết, sự "tự nhiên" đó bị giới hạn bởi hàng loạt quy tắc vô hình. Mộ Thần là một kiến trúc sư kiêm giám đốc điều hành của một tập đoàn bất động sản lớn, cuộc sống của hắn được xây dựng trên sự chính xác, trật tự và khoảng cách.
Suốt một tuần đầu, Mộc Dao gần như không nhìn thấy Mộ Thần. Hắn về nhà rất muộn, và rời đi từ rất sớm. Cô chỉ cảm nhận được sự hiện diện của hắn qua mùi hương gỗ đàn hương đắt tiền vương lại trong không khí, và những ánh đèn tự động bật tắt khi hắn di chuyển.
Hắn đã để lại một bản nội quy căn nhà trên bàn làm việc trong phòng cô:
Tuyệt đối không vào phòng làm việc ở tầng một.
Giờ giới nghiêm: 10 giờ tối.
Không gây tiếng động lớn sau 11 giờ đêm.
Mọi nhu cầu tài chính hoặc sinh hoạt phải thông qua trợ lý của tôi.
Giữ khoảng cách vật lý và tôn trọng không gian riêng tư.
Đó là những Luật Lệ Căn Nhà do một người giám hộ lạnh lùng và nguyên tắc đặt ra. Nhưng điểm cuối cùng, "Giữ khoảng cách vật lý và tôn trọng không gian riêng tư", như một lời cảnh báo riêng dành cho cô, ngăn chặn bất kỳ sự tiếp xúc cảm xúc nào.
Mộc Dao hiểu, đó là bức tường mà Mộ Thần dựng lên, giữa người giám hộ 32 tuổi đầy quyền lực và cô gái 18 tuổi vừa bước vào ngưỡng cửa trưởng thành.
Vào đêm thứ bảy, cơn mất ngủ và sự cô đơn đã đẩy Mộc Dao ra khỏi phòng. Cô bước xuống phòng khách, ánh trăng từ cửa kính lớn rọi vào, biến căn phòng thành một không gian bạc màu.
Cô tìm đến chiếc đàn piano lớn màu đen ở góc phòng, thứ duy nhất có vẻ ấm áp trong căn nhà này. Mộc Dao lướt tay trên phím đàn, chơi một đoạn nhạc cổ điển buồn, một giai điệu mà cha cô đã từng dạy.
Đúng lúc đó, âm thanh dừng lại.
Mộ Thần đang đứng ở cầu thang. Hắn vừa trở về, vẫn mặc bộ vest đen lịch lãm, cà vạt nới lỏng, mái tóc đen hơi rối, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn lạnh lùng và đẹp đến mức khó thở.
Mộc Dao giật mình đứng dậy. “C-chú Mộ Thần, cháu xin lỗi, cháu tưởng mọi người đã ngủ hết.”
Mộ Thần không nói gì, chỉ chậm rãi bước xuống. Mỗi bước chân của hắn đều mang theo một sự đe dọa vô hình.
“Quy tắc số hai,” giọng hắn trầm khàn, mang theo sự mệt mỏi nhưng vẫn rất quyền lực. “Giờ giới nghiêm là 10 giờ tối.”
“Cháu… cháu không ngủ được.”
Mộ Thần tiến đến gần hơn, hắn cao hơn cô rất nhiều, bóng hắn đổ dài trên sàn nhà, bao trùm lấy cô. Mùi hương gỗ đàn hương và thuốc lá nhẹ nhàng xộc vào khứu giác cô. Sự trưởng thành, quyền lực và sự lạnh lùng của hắn tạo nên một sức hút mạnh mẽ đến đáng sợ.
“Phòng làm việc của tôi ở đây,” Mộ Thần nói, chỉ vào một cánh cửa gỗ sẫm màu gần đó. “Lần sau, nếu không ngủ được, hãy đọc sách trong phòng. Đừng làm phiền sự yên tĩnh của căn nhà.”
Mộc Dao cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra sự giằng xé trong ánh mắt hắn.
“Cháu xin lỗi, nhưng cháu không phải là đứa trẻ hư,” Mộc Dao nói, giọng cô hơi run. “Cháu chỉ là... cháu nhớ cha mẹ cháu.”
Câu nói đó như một chìa khóa mở ra một cánh cửa. Mộ Thần hơi chững lại. Hắn là bạn thân nhất của cha cô, người đã hứa sẽ chăm sóc cô.
Hắn đưa tay lên, một cử chỉ không ngờ tới. Bàn tay to lớn, ấm áp, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô, xoa nhẹ.
Đây là cảnh tiếp xúc đầu tiên (chú/cháu), phá vỡ giới hạn lạnh lùng ban đầu.
“Đi ngủ đi, Mộc Dao,” giọng Mộ Thần dịu đi một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách. “Anh sẽ bảo vệ em. Nhưng em phải học cách tự chăm sóc bản thân và tôn trọng ranh giới.”
Sự dịu dàng ngắn ngủi này làm Mộc Dao hoàn toàn sụp đổ. Cô ngước nhìn hắn, đôi mắt cô lấp lánh nước. Trong khoảnh khắc đó, cô không thấy một người giám hộ lạnh lùng, mà là người đàn ông duy nhất có thể che chở cô khỏi thế giới tàn khốc.
Ngay sau khi hắn rút tay về, hắn quay lưng bước vào phòng làm việc.
Mộc Dao đứng một mình giữa phòng khách. Cô biết, trong Bóng Đêm Của Người Giám Hộ này, cô đã bị thu hút không thể cưỡng lại bởi người đàn ông đó. Cô không muốn một người chú, cô muốn sự che chở, và cô cảm nhận được rằng, anh ta cũng đang đấu tranh để giữ chặt chiếc khóa cấm kỵ.
Căn phòng làm việc đóng lại sau lưng Mộ Thần, nhưng Mộc Dao biết, cánh cửa đó không chỉ khóa Mộ Thần, mà còn khóa luôn mong muốn cấm kỵ đang lớn dần trong cô.