vòng xoáy ái tình dưới mái nhà cấm

Chương 2: CỬA KHÓA VÀ CHIẾC CHÌA KHÓA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm chạm mặt đầu tiên, bầu không khí trong biệt thự càng trở nên nặng nề hơn. Mộc Dao không còn cố gắng giữ khoảng cách theo quy tắc, cô bắt đầu tìm cách phá vỡ sự cô lập một cách tinh tế. Cô thường xuyên nán lại phòng khách sau bữa sáng, cố ý chọn ngồi vào chiếc ghế sofa Mộ Thần hay ngồi, hoặc làm đổ cà phê để buộc dì Mai phải gọi Mộ Thần can thiệp. Mộ Thần, dĩ nhiên, nhận ra điều này. Sự hiện diện của hắn trong căn nhà trở nên hiếm hoi hơn, hắn bắt đầu ăn tối muộn ở công ty, nhằm củng cố lại bức tường phòng thủ.

Nhưng Mộc Dao không dễ dàng bỏ cuộc. Nỗi cô đơn sau cái chết của cha mẹ, cùng với sự trống rỗng của việc vừa hoàn thành cấp học, khiến cô khao khát một sự kết nối sâu sắc, một nơi nương tựa vững chắc mà chỉ Mộ Thần mới có thể mang lại. Cô không chỉ khao khát sự trưởng thành của hắn, mà còn là sự bảo vệ tuyệt đối mà cô cảm nhận được từ hắn, ngay cả trong sự lạnh lùng.

Một buổi tối, Mộc Dao đang ngồi trong phòng, cố gắng tập trung vào một cuốn sách chuyên ngành đại học. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ bất chợt làm cô nhớ lại đêm xảy ra tai nạn. Cô bắt đầu thấy khó thở, những hình ảnh về vụ va chạm lướt qua tâm trí cô như một thước phim kinh hoàng. Cô bị mắc kẹt trong vòng xoáy của ác mộng ban ngày. Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng, không thể chịu đựng được sự tĩnh lặng đó nữa.

Mộc Dao dừng lại trước cửa phòng làm việc của Mộ Thần ở tầng một – cánh cửa mà Luật Lệ Căn Nhà đã cấm cô bước vào. Cô biết Mộ Thần đang ở bên trong; ánh sáng mờ ảo hắt ra từ khe cửa và tiếng gõ bàn phím nhịp nhàng là bằng chứng rõ ràng nhất. Cô giơ tay lên, lưỡng lự. Cô cần sự an ủi, cần sự hiện diện của hắn để xua tan cơn hoảng loạn.

Mộ Thần, với thính giác nhạy bén của một người luôn cảnh giác, nhận ra sự dao động bên ngoài. Hắn biết, Mộc Dao đang ở đó. Hắn dừng gõ bàn phím. Căn phòng chìm vào sự im lặng tuyệt đối, chỉ còn tiếng mưa xối xả bên ngoài.

Cuối cùng, không phải Mộc Dao gõ cửa, mà chính Mộ Thần đã mở cửa.

"Có chuyện gì?" Hắn hỏi, giọng điệu lạnh lùng và cảnh giác. Hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, hơi thở dồn dập của Mộc Dao. Sự cứng rắn của hắn lập tức giảm đi một nửa. Hắn nhận ra, đây không phải là một sự phá luật thông thường.

"Cháu... cháu không sao. Cháu chỉ..." Mộc Dao lắp bắp, không thể tìm ra lời nói dối nào hợp lý.

Mộ Thần nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt hắn sắc bén và dò xét, xuyên thấu sự yếu đuối của cô. Hắn biết, cô đang gặp ác mộng, một di chứng tâm lý sau khi mất đi cha mẹ. Hắn là người giám hộ, trách nhiệm bảo vệ cô không chỉ dừng lại ở vật chất.

"Vào đi," Mộ Thần lạnh lùng ra lệnh, mở cánh cửa rộng hơn một chút, cho phép cô bước vào không gian cấm. "Năm phút. Chỉ nói về việc học hoặc những gì đang làm em lo lắng. Đừng bao giờ làm phiền tôi với những lý do vớ vẩn khác."

Mộc Dao bước vào, căn phòng làm việc tràn ngập mùi hương của hắn và giấy tờ kiến trúc. Đây là trung tâm quyền lực của hắn, và bây giờ, cô đã được phép bước vào, dù chỉ là tạm thời. Cô ngồi xuống chiếc ghế da đối diện với bàn làm việc, cảm giác như một bị cáo đang đối diện với thẩm phán.

Mộ Thần không ngồi xuống. Hắn tựa vào mép bàn, khoanh tay. "Nói đi."

"Cháu... cháu nhớ cha mẹ," Mộc Dao thú nhận, giọng cô run rẩy. "Và cháu sợ. Cháu sợ căn nhà này quá tĩnh lặng. Cháu sợ sự tĩnh lặng đó nuốt chửng cháu."

Sự thật đó chạm đến Mộ Thần. Hắn biết, hắn đã cố tình tạo ra sự tĩnh lặng này để bảo vệ ranh giới. Nhưng sự tĩnh lặng đó lại đang tổn thương cô. Hắn không thể bày tỏ sự an ủi, nhưng hắn lại không muốn đẩy cô ra nữa.

Hắn tiến đến, không chạm vào cô, mà chỉ đặt tay lên chiếc ghế cô đang ngồi, bao bọc cô trong vòng tay vô hình của mình. "Tôi biết em sợ hãi. Nhưng tôi đã hứa với cha em. Tôi sẽ bảo vệ em. Sống dưới mái nhà của tôi, em sẽ an toàn tuyệt đối. Đừng sợ hãi những thứ vô nghĩa."

Lời nói của Mộ Thần vừa là sự an ủi, vừa là sự cảnh cáo chiếm hữu. Hắn muốn cô hiểu rằng, anh ta là chìa khóa cho sự an toàn của cô, và cô phải tuân theo sự kiểm soát của hắn. Mộc Dao ngước nhìn hắn, cảm nhận được sự dịu dàng tiềm ẩn bên dưới lớp băng giá. Cô biết, cô đã thành công trong việc bước qua cánh cửa khóa. Cô bắt đầu học cách sử dụng sự yếu đuối của mình như một công cụ để tiến gần hơn đến hắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×