vòng xoáy ái tình dưới mái nhà cấm

Chương 5: RANH GIỚI BỊ XÂM PHẠM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự căng thẳng tích tụ trong Phòng Tập Đóng Kín đã đạt đến điểm bão hòa. Mộc Dao biết, nếu cô không hành động, Mộ Thần sẽ tìm cách khóa chặt cánh cửa cám dỗ đó lại. Cô quyết định chuyển từ sự tinh tế sang sự khiêu khích trực tiếp, dùng sự ngây thơ của mình làm vũ khí.

Tối hôm đó, Mộc Dao chuẩn bị cho một buổi tối xem phim cùng Mộ Thần. Đây là một quy tắc bất thành văn mới của họ: xem phim cùng nhau trong phòng chiếu riêng biệt, nhưng vẫn giữ im lặng tuyệt đối, xem như đó là một sự "đồng hành" hơn là một cuộc hẹn hò.

Mộc Dao mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng mỏng, dài quá đầu gối, rộng thùng thình, làm lộ ra bờ vai trần và đôi chân thon thả. Đây thực chất là một chiếc áo sơ mi cũ của cha cô, nhưng trên cơ thể non nớt của Mộc Dao, nó lại trở nên cực kỳ gợi cảm. Cô biết rõ, sự lựa chọn trang phục này là sự phá vỡ ranh giới lớn nhất từ trước đến nay.

Mộ Thần đang xem một bộ phim tài liệu về kiến trúc khi Mộc Dao bước vào phòng chiếu. Hắn lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt đen thẳm của hắn khóa chặt vào cô. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn vẫn bất động, nhưng Mộc Dao có thể thấy rõ ràng, hàm răng hắn siết chặt lại.

"Em mặc cái gì vậy?" Giọng Mộ Thần trầm thấp, đầy sự giận dữ bị kìm nén.

"À... là đồ ngủ của cháu," Mộc Dao đáp, điềm nhiên ngồi xuống chiếc sofa đơn đối diện hắn. "Trời hơi nóng. Cháu không nghĩ chú Thần sẽ để ý."

Hắn làm sao có thể không để ý? Toàn bộ sự chú ý của hắn đã bị chiếc áo lụa đó chiếm đoạt. Mộ Thần cố gắng quay lại với màn hình, nhưng sự căng thẳng trong phòng đã khiến không khí trở nên đặc quánh.

Mộc Dao tiếp tục trò chơi. Khi đang ăn món tráng miệng, cô cố ý làm đổ một chút kem dâu lên ngực áo.

"Ôi, cháu xin lỗi!" Mộc Dao thốt lên, vội vàng cầm khăn giấy lau chùi.

Mộ Thần đứng dậy, sải bước đến bên cô. Hắn không thể chịu đựng sự lẩu bầu đó nữa. Hắn giật mạnh chiếc khăn giấy khỏi tay cô.

"Đứng yên!" Hắn ra lệnh.

Mộ Thần cúi xuống, bàn tay hắn không chạm vào da thịt cô, mà chỉ nắm lấy mép áo sơ mi mỏng tang. Hắn dùng ngón tay cái, lau đi vết kem còn sót lại gần xương quai xanh cô. Cử chỉ này cực kỳ thân mật, nhưng lại được bao bọc bởi sự giận dữ và kiểm soát tuyệt đối.

H+ Gợi ý: Sự gần gũi đột ngột này khiến Mộc Dao ngửa cổ ra sau, ánh mắt cô giao nhau với ánh mắt rực lửa của hắn. Hơi thở của hắn dồn dập và nóng bỏng. Hắn không nhìn vết kem, mà nhìn thẳng vào đôi mắt thách thức của cô.

"Em đang cố ý, Mộc Dao," Mộ Thần nghiến răng, giọng hắn thì thầm, uy hiếp hơn bất kỳ lời quát tháo nào. "Em đang cố tình thử thách giới hạn mà tôi đã đặt ra. Em muốn gì?"

Mộc Dao cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng cô không lùi bước. "Cháu muốn được ôm. Cháu muốn chú Thần không chỉ là người giám hộ."

Sự thật thà trần trụi đó khiến Mộ Thần mất kiểm soát. Hắn buông áo cô ra, rồi nắm chặt vai cô, siết mạnh. Đây là một hình phạt vật lý không gây tổn thương, nhưng đầy uy quyền. Hắn đẩy mạnh cô vào lưng ghế sofa, ánh mắt hắn tóe lửa giận dữ và ham muốn.

Mộ Thần Trừng Phạt Dưới Vỏ Bọc Đạo Đức:

"Đừng bao giờ ăn mặc như vậy trước mặt tôi nữa!" Mộ Thần gầm gừ, mặt hắn cúi sát vào cô. "Em là người được giám hộ của tôi! Em không phải là phụ nữ để tôi nhìn nhận theo cách đó!"

Hắn đang tự lừa dối chính mình. Toàn bộ cơ thể hắn đang phản bội lời nói của hắn. Mộc Dao cảm nhận được sự cứng rắn và nóng bỏng từ cơ thể hắn đang áp sát.

Mộc Dao bật khóc. Cô không giả vờ nữa. Nước mắt nóng hổi lăn dài. "Chú không muốn nhìn cháu theo cách đó, nhưng cháu... cháu muốn chú! Cháu sợ cô đơn, cháu cần chú! Chú có hiểu không? Cha mẹ cháu chết rồi, và cháu chỉ còn lại chú!"

Tiếng khóc và lời thú nhận đầy tuyệt vọng của Mộc Dao đã làm Mộ Thần hoàn toàn sụp đổ. Hắn biết, cô đang tìm kiếm sự an ủi, không phải sự trừng phạt. Nhưng sự khao khát thể xác mà cô kích hoạt lại quá mạnh mẽ.

Mộ Thần lùi lại, tay hắn buông lỏng khỏi vai cô. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt đấu tranh.

"Mộc Dao," Mộ Thần thở hổn hển. "Nếu em cứ tiếp tục phá luật, tôi sẽ gửi em đến nhà dì của em ở nước ngoài. Đó là cách duy nhất để bảo vệ em, và bảo vệ tôi."

"Chú đang đuổi cháu đi?" Mộc Dao nức nở. "Vì chú không thể kiểm soát chính mình sao? Hay vì chú không muốn thừa nhận chú cũng bị cháu hấp dẫn?"

Mộ Thần quay lưng lại, hắn không trả lời. Hắn biết cô nói đúng. Hắn sợ chính ham muốn của mình.

Mộc Dao khóc nức nở, tiếng khóc của cô vang vọng trong phòng chiếu rộng lớn. Cô biết, cô đã làm hắn nổi giận, nhưng cô cũng đã làm hắn rung động. Cô đã thành công trong việc xâm phạm ranh giới cấm kỵ và biến sự an ủi thành sự khao khát thể xác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×