vòng xoáy ái tình dưới mái nhà cấm

Chương 4: PHÒNG TẬP ĐÓNG KÍN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cơn sốt, Mộc Dao gần như đã hồi phục hoàn toàn, nhưng cô nhận ra sự thay đổi tinh tế trong thái độ của Mộ Thần. Sự lạnh lùng của hắn không biến mất, mà thay vào đó là một sự cảnh giác cao độ và một tầng căng thẳng ngầm. Hắn tránh nhìn vào mắt cô, và khoảng cách vật lý giữa họ được duy trì một cách nghiêm ngặt hơn. Hắn đang cố gắng xây lại ranh giới mà hắn đã vô tình phá vỡ.

Tuy nhiên, Mộc Dao đã có được chiếc chìa khóa mới: hắn quan tâm đến cô, và hắn không thể cưỡng lại việc chăm sóc cô. Cô quyết định sử dụng sự tĩnh lặng của căn nhà làm lợi thế của mình.

Mộ Thần bắt đầu nhận thấy Mộc Dao thường xuyên ngồi bên cây đàn piano trong phòng khách, nhưng cô không chơi, cô chỉ lướt tay trên phím đàn một cách thất vọng.

“Em biết chơi đàn?” Mộ Thần hỏi vào một buổi tối, khi hắn đang đọc tài liệu ở bàn ăn.

Mộc Dao khẽ giật mình. "Cháu từng học, nhưng từ lâu rồi... Bây giờ cháu quên gần hết. Cháu đang muốn ôn lại, nhưng có vài nốt cháu không thể nhớ được cách nhấn."

Mộ Thần gấp tập tài liệu lại. Đàn piano, giống như kiến trúc, là một môn nghệ thuật yêu cầu sự chính xác. Hắn có thể chịu đựng sự yếu đuối về thể chất, nhưng sự thiếu sót trong nghệ thuật khiến hắn không thể ngồi yên.

“Phòng tập ở tầng hầm có đầy đủ các loại nhạc cụ, và được cách âm tuyệt đối,” Mộ Thần nói, giọng hắn bình tĩnh nhưng mang tính ra lệnh. “Từ 7 giờ đến 8 giờ tối, tôi sẽ kèm em. Nhưng chỉ là âm nhạc. Không có bất kỳ chuyện riêng tư nào khác.”

Mộc Dao gần như không giấu được nụ cười chiến thắng. Cô đã thành công trong việc tạo ra một không gian riêng tư bí mật giữa hai người, dưới vỏ bọc của sự giám sát nghiêm khắc.

Phòng tập ở tầng hầm là một thế giới hoàn toàn khác: rộng lớn, với ánh sáng dịu nhẹ và được cách âm hoàn hảo. Nó giống như một cái kén đóng kín tách biệt khỏi thế giới bên ngoài và khỏi cả căn nhà.

Buổi học đầu tiên diễn ra với một sự căng thẳng gần như nghẹt thở. Mộ Thần mặc áo len cổ lọ màu đen, đứng sau lưng Mộc Dao. Cô ngồi trước cây đàn piano đen bóng. Mộc Dao cố ý chơi sai một hợp âm, buộc Mộ Thần phải can thiệp.

“Sai rồi,” Mộ Thần nói, hơi thở ấm áp của hắn phả vào gáy cô. Hắn cúi xuống, cánh tay rắn chắc vươn qua vai cô.

Cảnh Chạm Tay Dưới Vỏ Bọc Giảng Dạy: Mộ Thần đặt bàn tay to lớn của mình lên bàn tay nhỏ nhắn của Mộc Dao. Ngón tay thon dài, lạnh lùng của hắn hướng dẫn cô nhấn đúng phím.

"Nghe này, lực phải tập trung ở đây, không phải ở đầu ngón tay." Hắn nhấn mạnh một phím đàn. Cú chạm đó không mang tính dục, nhưng sự gần gũi đột ngột, sự ấm áp từ tay hắn truyền sang cô, sự hòa quyện của mùi hương đàn hương và mùi da thuộc từ chiếc ghế da, đã tạo ra một dòng điện căng thẳng khủng khiếp.

Mộc Dao cảm thấy da thịt mình nóng ran. Cô cố ý thả lỏng cơ thể, ngả nhẹ về phía sau, khiến lưng cô gần như chạm vào ngực hắn.

Mộ Thần lập tức nhận ra sự cố ý đó. Hắn dừng tay, rút lui ngay lập tức. Giọng hắn trở nên khô khốc hơn. "Đủ rồi. Em đã nắm được kỹ thuật. Tự luyện tập đi."

Mộc Dao quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. "Nhưng... chú Thần. Cháu không hiểu nhịp phách ở đoạn này."

Cô cố tình đưa cuốn sách nhạc lên, gần chạm vào ngực hắn, buộc hắn phải tiến lại. Mộ Thần cau mày, vẻ mặt hắn đầy sự giận dữ. Hắn biết, cô đang thách thức hắn, đang chơi một trò chơi nguy hiểm trong không gian riêng tư này.

Hắn nghiến răng. "Mộc Dao. Em đang vi phạm giới hạn. Nếu em tiếp tục cố ý như vậy, tôi sẽ khóa phòng này lại, và tôi sẽ gửi em đến một nơi khác để học. Em có hiểu không?"

Mộc Dao ngước nhìn hắn, không sợ hãi. "Cháu không cố ý vi phạm giới hạn. Cháu chỉ cố ý tìm kiếm sự an ủi. Chú là người duy nhất cho cháu sự an toàn."

Sự thật thà non nớt của cô lại lần nữa đánh vào trách nhiệm của hắn. Mộ Thần bị mắc kẹt. Hắn không thể phủ nhận nhu cầu được bảo vệ của cô, nhưng hắn cũng không thể kiểm soát ham muốn thể xác đang dâng lên khi cô ở gần hắn như vậy.

Hắn đưa tay lên, không phải để chạm vào cô, mà là để tóm chặt mép đàn piano. Hắn hít một hơi sâu, kìm nén sự căng thẳng của mình.

"Mười phút nữa. Luyện tập xong và lên phòng ngay. Nếu tôi thấy em còn nán lại sau 8 giờ, tôi sẽ coi như em đã phá bỏ mọi quy tắc."

Mộc Dao biết, đây là lời cảnh cáo cuối cùng. Nhưng cô cũng biết, trong phòng tập đóng kín này, Mộ Thần cũng khao khát cô không kém gì cô khao khát sự che chở của hắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×