vòng xoáy của lời nói dối

Chương 3: Phép Màu Hoàn Hảo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc họp gấp kết thúc, nhưng sự căng thẳng không hề giảm bớt. Minh và An quyết định ở lại thêm một chút để lên kế hoạch. Hải và Linh rời đi, mang theo nỗi sợ hãi và sự day dứt riêng.

“Họ đã sợ hãi tột độ,” Minh nói, nhìn về phía chiếc ghế trống của Hải và Linh. “Đặc biệt là Hải, anh ấy gần như sắp đổ gục.”

An khuấy ly trà đá của mình, ánh mắt trống rỗng. “Họ sợ. Nhưng chúng ta không được phép. Chúng ta đã cùng nhau làm điều này, và chúng ta phải cùng nhau bảo vệ nó. Phép màu hoàn hảo đó đã mua cho chúng ta bảy năm cuộc đời.”

Minh cảm thấy lạnh gót chân khi nghe An nhắc lại cụm từ đó. Anh biết, đó không phải là phép màu, mà là một thỏa thuận với quỷ dữ, được ký kết bằng chính tình bạn của họ.

Ký ức: Ngay sau vụ tai nạn, Đêm mưa tháng Mười

Sau khi An ném điện thoại của Hải, cô là người duy nhất giữ được sự bình tĩnh đáng sợ. Cô kéo Minh lại phía sau, buộc anh phải hít thở sâu, trước khi quay sang Linh và Hải.

“Nghe đây,” An nói, tiếng cô gần như bị tiếng mưa nuốt chửng, nhưng đủ mạnh mẽ để át đi tiếng khóc của Linh. “Linh, em và Hải đi về phía cuối đường, giả vờ như chúng ta vừa dừng xe vì đèn hỏng. Giữ bình tĩnh. Nếu có ai đó đi qua, chỉ cần nói chúng ta đang đợi cứu hộ. Tuyệt đối không nhắc đến tai nạn.”

Hải lắc đầu nguầy nguậy: “Không, An! Chúng ta cần phải nói sự thật!”

An túm lấy cổ áo vest của Hải, ánh mắt như dao: “Sự thật là Minh say, và Minh sẽ ngồi tù ít nhất mười năm. Gia đình cậu ta sẽ tan nát, còn chúng ta… chúng ta sẽ mang tiếng xấu cả đời. Cậu muốn thế không? Sự thật sẽ hủy hoại tất cả!”

Sự tuyệt vọng trong giọng An đã thuyết phục Hải. Anh nhìn Minh, người đang run rẩy đứng bên cạnh xác người đàn ông, và chấp nhận.

An quay sang Minh: “Bây giờ, Minh, chúng ta sẽ sắp đặt lại hiện trường.”

Kế hoạch của An rùng rợn đến mức khó tin. Cô đưa ra một loạt hành động lạnh lùng và chính xác:

Di chuyển nạn nhân: Cả bốn người, trong sự im lặng chết chóc, đã cùng nhau đưa xác người đàn ông vào sâu trong bụi cây ven đường. Nạn nhân bị va chạm từ phía bên hông, do Minh rẽ quá nhanh và bất ngờ. Họ phải làm cho nó trông giống như bị một chiếc xe tải lớn đâm từ phía sau.

Xóa dấu vết: An dùng một chiếc khăn trong xe Minh lau sạch mọi vết máu hoặc vết va chạm trên chiếc SUV trắng. Mưa đã giúp họ rửa trôi hầu hết mọi dấu vết.

Thay đổi vị trí xe đạp và ô: Chiếc xe đạp bị bẻ cong và đặt cách xa vị trí va chạm ban đầu, tạo cảm giác như nạn nhân bị đâm và văng đi xa, chứ không phải bị rẽ vào. Chiếc ô đen bị vỡ cũng bị ném xuống cống.

Tạo lý do vắng mặt: An ép tất cả mọi người xóa mọi tin nhắn, cuộc gọi trong đêm đó, và đồng bộ lại câu chuyện: Họ say và đã ngủ lại ở nhà Minh ngay sau buổi tiệc sinh nhật.

Chỉ mất nửa tiếng. Nửa tiếng để biến một tai nạn giao thông thành một vụ án mạng bị che giấu. Khi mọi thứ hoàn tất, An nhìn Minh bằng ánh mắt kiên định.

“Minh, cậu phải mạnh mẽ. Hãy nhớ, chúng ta làm điều này để bảo vệ tương lai của tất cả chúng ta,” cô thì thầm. “Lời nói dối này sẽ là vết sẹo chung của tình bạn này. Chúng ta sẽ không bao giờ nhắc đến nó nữa.”

Bốn người họ, ướt sũng và run rẩy, đứng dưới mưa. Họ nắm tay nhau thành một vòng tròn, và trong bóng tối đó, An đã buộc mỗi người thề một lời thề nghiệt ngã:

“Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ bảo vệ nhau, và bảo vệ bí mật này đến chết.”

Lời thề đó, dưới trời mưa đêm đó, đã tạo nên một Phép Màu Hoàn Hảo, một lớp vỏ bọc an toàn cho cuộc đời họ suốt bảy năm qua.

Trở lại hiện tại

“Chúng ta đã bỏ lỡ điều gì đó. Rõ ràng là vậy,” Minh nói, giọng anh trầm xuống, cắt ngang dòng ký ức đau đớn. “Cái ô. Chiếc xe đạp. Chúng ta chỉ tập trung vào việc che đậy vị trí và thời gian, mà không quan tâm đến nhân vật.”

An đồng ý: “Bức ảnh đó đã chứng minh điều đó. Anh ta là người chứng kiến cầm ô. Hắn nhìn thấy chúng ta, nhưng không báo cảnh sát ngay. Tại sao?”

Minh lắc đầu: “Có thể anh ta không muốn liên lụy. Hoặc anh ta muốn tự tay trừng phạt chúng ta. Hoặc… anh ta có liên quan đến nạn nhân. Chúng ta cần phải tìm hiểu về vụ án năm đó.”

An nhíu mày. “Vụ án đó đã được cảnh sát kết luận là một vụ tai nạn tự tử hoặc tai nạn do say rượu không rõ thủ phạm. Họ không tìm thấy nhân chứng, cũng không tìm thấy bằng chứng vững chắc.”

“Đó là vì chúng ta đã xóa sạch mọi thứ!” Minh gằn giọng. “Nhưng chắc chắn có hồ sơ. Nếu người đàn ông trong ảnh là nhân chứng, anh ta chắc chắn phải biết nạn nhân là ai. Chúng ta cần phải đi trước một bước.”

Minh quyết định sẽ dùng mối quan hệ của mình để bí mật tiếp cận hồ sơ vụ án bảy năm trước. Anh phải xem lại báo cáo khám nghiệm tử thi và báo cáo hiện trường—những thứ mà anh đã cố gắng chôn vùi trong trí nhớ.

“Được rồi,” An đứng dậy, nhìn thẳng vào Minh. “Tôi sẽ dùng mối quan hệ của tôi trong ngành truyền thông để theo dõi bất kỳ tin tức nào liên quan đến vụ án đó hoặc bất kỳ vụ mất tích nào cùng thời điểm. Nhưng hứa với tôi, Minh, cậu không được phép hành động một mình. Đừng để sự hối hận làm lu mờ lý trí.”

Minh gật đầu. Anh biết, sự hối hận đã nuốt chửng Hải. Anh không thể để nó nuốt chửng cả mình.

Mảnh giấy nặc danh đã phá vỡ sự cân bằng mong manh mà họ đã dày công xây dựng. Phép Màu Hoàn Hảo của họ đã bắt đầu tan vỡ, và mỗi mảnh vỡ đều sắc nhọn, sẵn sàng cắt đứt bất cứ ai chạm vào nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×