Sau cuộc gặp mặt căng thẳng, Hải lái xe về nhà trong cơn mưa đã chuyển thành mưa phùn lất phất. Tuy nhiên, trong lòng anh, cơn bão vẫn đang cuồng nộ. Hải luôn là người yếu đuối nhất trong nhóm, người đã phải dùng mọi lớp vỏ bọc xã hội để che giấu sự dằn vặt kéo dài suốt bảy năm.
Làm việc trong lĩnh vực tài chính, mỗi ngày Hải đều phải đối mặt với những quyết định liên quan đến tiền bạc và lòng tin. Nhưng không có quyết định nào khó khăn bằng quyết định anh đã đưa ra dưới cơn mưa đêm định mệnh đó: chọn sự im lặng thay vì sự thật.
Hải bước vào căn hộ cao cấp của mình. Căn phòng lạnh lẽo và ngăn nắp, nhưng đối với anh, nó giống như một nhà giam mạ vàng. Anh không thể chịu được sự im lặng, nên bật TV. Tiếng tin tức vô thưởng vô phạt chỉ càng làm tăng thêm sự trống rỗng bên trong.
Từ khi bức thư nặc danh xuất hiện, những cơn ác mộng của Hải trở nên tồi tệ hơn. Anh không mơ thấy hiện trường vụ tai nạn, mà mơ thấy gương mặt người đàn ông trong ảnh – gương mặt trung niên, lam lũ, đang nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt không hề phán xét, nhưng lại chứa đựng một sự buồn bã vô tận.
Hải biết An đã sai khi cho rằng anh có thể là mắt xích yếu. Anh không phải sợ bị lộ ra bí mật vì anh yếu đuối; anh sợ vì anh biết lời nói dối này đã hủy hoại tâm hồn anh như thế nào. Anh đã có mọi thứ: sự nghiệp vững chắc, một gia đình êm ấm sắp được xây dựng với người vợ sắp cưới. Nhưng tất cả đều được xây dựng trên mồ hôi và máu của một người đã khuất.
“Mình phải dừng lại,” Hải lẩm bẩm với chính mình.
Anh tiến đến bàn làm việc, mở két sắt và lấy ra một cuốn nhật ký cũ kỹ. Đó là cuốn nhật ký anh đã viết một tháng sau vụ tai nạn, ghi lại tất cả chi tiết mà An đã cố gắng bắt họ xóa bỏ khỏi ký ức. Anh đã giữ nó, như một lối thoát khẩn cấp cho lương tâm của mình.
Anh lật đến trang cuối cùng. Dòng chữ viết tay run rẩy, đầy nước mắt.
“Chúng ta đã giết một người. Và chúng ta đã để anh ta chết một mình dưới mưa. An nói chúng ta phải bảo vệ nhau. Nhưng ai sẽ bảo vệ linh hồn của chúng ta? Mình không thể chịu được nữa. Ngày nào mình cũng nhìn thấy anh ta.”
Hải nhìn chằm chằm vào những dòng chữ. Lòng anh đau thắt. Anh nghĩ về người đàn ông đã chết, về gia đình có thể đang tìm kiếm anh ta. Anh nghĩ về người gửi thư nặc danh, người có thể là người thân đang đau khổ của nạn nhân.
“Họ xứng đáng được biết sự thật,” Hải tự nhủ.
Quyết định hình thành trong đầu anh một cách rõ ràng và lạnh lẽo. Anh biết Minh và An sẽ tìm cách chống lại kẻ đe dọa, sẽ dùng mọi mưu mẹo để bảo vệ "Phép màu hoàn hảo". Nhưng Hải không muốn chiến đấu nữa. Anh muốn được giải thoát.
Hải mở máy tính, tìm kiếm số điện thoại của cơ quan điều tra tội phạm mà anh biết qua một vài mối quan hệ công việc. Bàn tay anh run rẩy đến mức khó gõ. Anh viết một bản nháp tin nhắn thật ngắn gọn.
“Liên quan đến hồ sơ vụ tai nạn xe hơi không rõ thủ phạm trên đường Sông X, bảy năm trước. Tôi có thông tin quan trọng. Tôi muốn gặp riêng một điều tra viên và xin được bảo hộ.”
Anh nhìn chằm chằm vào nút 'Gửi'. Đây là một hành động phản bội đối với lời thề, đối với tình bạn đã kéo dài hơn một thập kỷ. Anh sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời yên ổn của mình và cả của bạn bè. Nhưng đó là cách duy nhất để anh được sống với chính mình.
Đúng lúc anh chuẩn bị nhấn nút, điện thoại di động của anh reo lên. Là Linh.
“Hải, cậu có sao không?” Giọng Linh nghẹn lại. “Cậu về đến nhà chưa? Tớ cảm thấy… có gì đó không ổn.”
Sự lo lắng chân thành của Linh làm Hải khựng lại. Linh, cô gái yếu đuối và nhạy cảm nhất, là người duy nhất Hải cảm thấy có thể hiểu được nỗi đau đớn này.
“Tớ ổn, Linh,” Hải nói, giọng anh cố gắng tỏ ra bình thường. “Chỉ là hơi sợ hãi thôi.”
“Cậu đừng làm gì dại dột nhé. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Minh và An sẽ tìm ra cách. Chúng ta là một gia đình, Hải,” Linh khẩn cầu.
Lời nói của Linh như một dòng nước lạnh tạt vào sự quyết tâm của Hải. Gia đình. Anh có thực sự sẵn sàng phá hủy gia đình này không?
Hải nhìn lại màn hình máy tính. Anh đã nhập số điện thoại, gõ xong tin nhắn. Anh chỉ còn cách một cú nhấn chuột để chấm dứt sự dằn vặt của mình.
Nhưng anh không thể.
Anh thở dài một hơi đau đớn, nhắm mắt lại. Sau đó, anh nhấn nút 'Xóa' trên bàn phím.
Cuốn nhật ký được khóa lại trong két sắt. Hải biết, anh vừa từ bỏ cơ hội cuối cùng để chuộc tội. Nỗi sợ hãi đã chiến thắng, nhưng sự giải thoát không hề đến.
Anh đã quyết định trở thành một con rối trong trò chơi của An và Minh, bị ràng buộc bởi lời hứa dưới mưa. Nhưng trong sâu thẳm, anh biết: Họ đã sai lầm khi tin rằng sự im lặng là sức mạnh. Và bây giờ, chính anh sẽ là người phải chịu đựng mọi sự tan vỡ sắp tới.