An ngồi trong văn phòng làm việc của mình, chiếc máy tính bảng trên tay hiển thị báo cáo tài chính quý III, nhưng tâm trí cô đang ở nơi khác. Tay cô miết nhẹ lên vết sẹo nhỏ trên cổ tay—một vết sẹo từ thời trung học, một lời nhắc nhở rằng cô luôn phải mạnh mẽ và kiểm soát mọi thứ.
Trong nhóm bạn, An là bức tường thành kiên cố nhất. Cô là người đã nghĩ ra "Phép Màu Hoàn Hảo," là người đã bảo vệ Minh và mọi người. Cô làm điều đó không chỉ vì tình bạn, mà còn vì sự kiêu hãnh và lòng tự tôn của chính mình. Cô không thể chấp nhận việc cuộc đời mình bị hủy hoại bởi một sai lầm tuổi trẻ.
Nhưng trong bốn người, An lo lắng nhất về Linh.
Linh là người đã khóc nhiều nhất đêm đó, và cũng là người đã phải dùng đến thuốc an thần trong suốt một năm sau đó. Linh là người dịu dàng và thành thật nhất, những phẩm chất tuyệt vời trong cuộc sống bình thường, nhưng lại là nguy cơ lớn nhất đối với bí mật này.
Tiếng gõ cửa vang lên, và Linh bước vào. Cô giáo mầm non luôn mang theo một mùi hương hoa nhài thoang thoảng.
“Tớ xin lỗi, tớ cần nói chuyện với cậu,” Linh nói, giọng cô hơi khàn. Cô né tránh ánh mắt sắc bén của An.
An gật đầu, ra hiệu cho Linh ngồi xuống ghế đối diện.
“An,” Linh bắt đầu, hai tay siết chặt nhau. “Tớ biết cậu đang làm mọi cách để bảo vệ chúng ta. Nhưng việc này… tớ không thể chịu nổi sự im lặng này nữa. Tớ sợ hãi. Cậu có chắc là cứ lờ đi và cố gắng tìm ra người đó là cách tốt nhất không?”
Ánh mắt An thoáng vẻ thất vọng, nhưng cô kiềm chế. “Vậy, ý cậu là gì, Linh? Chúng ta nên ra đầu thú ư? Chúng ta nên giao nộp Minh cho cảnh sát?”
“Không phải vậy!” Linh vội vã phản bác. “Tớ chỉ nghĩ, nếu chúng ta thành thật với nhau hơn, nếu chúng ta cùng nhau gánh vác… Tớ thấy Hải sắp gục rồi. Cậu ấy không ổn. Và tớ… tớ cũng vậy.”
An đặt chiếc máy tính bảng xuống, tạo ra một tiếng động lạnh lẽo trên mặt bàn. Cô nhìn thẳng vào Linh, không chút khoan nhượng.
“Linh, cậu luôn là người như thế này,” An nói, giọng cô pha lẫn sự mệt mỏi và chỉ trích. “Yếu đuối. Cậu luôn muốn chạy trốn khỏi trách nhiệm và tìm một bờ vai để khóc. Bảy năm trước, nếu không có tôi, cả Minh và cuộc đời chúng ta đã tan thành mây khói.”
Lời nói của An như một nhát dao. Linh lùi lại, đôi mắt mở to.
“Cậu nghĩ tớ là mắt xích yếu,” Linh nghẹn lời. “Cậu nghĩ tớ là người sẽ phá hỏng mọi thứ.”
“Đúng vậy,” An đáp thẳng thừng. “Cậu quá lương thiện. Cậu nhìn vào bức thư nặc danh và cậu thấy sự trừng phạt cần thiết. Cậu nghĩ về sự chuộc lỗi, không phải sự sinh tồn. Đây không còn là chuyện lương tâm nữa, Linh. Đây là chuyện bảo vệ những gì chúng ta đã xây dựng.”
Linh đứng bật dậy. “Tớ không thể tin được cậu lại nói với tớ như vậy. Cậu nghĩ rằng tớ muốn phá hoại cuộc sống của các cậu sao? Tớ chỉ sợ rằng lời nói dối này sẽ giết chết chúng ta từ bên trong trước khi ai đó kịp phanh phui nó!”
“Giết chết chúng ta?” An cười khẩy, một nụ cười cay đắng. “Tớ đang giữ cho chúng ta sống sót, Linh! Cậu nhìn Hải đi, cậu ấy đang tìm cách tự thú. Nếu cậu ấy làm vậy, không chỉ anh ấy và Minh đi tù, mà chúng ta cũng bị liên lụy vì che giấu tội phạm! Cậu muốn điều đó xảy ra chỉ vì sự thanh thản của lương tâm mình ư?”
“Tớ không muốn ai đi tù hết!” Linh hét lên. “Nhưng tớ không thể ngủ được, An! Tớ dạy những đứa trẻ về sự trung thực, và rồi tớ về nhà sống trong dối trá! Cậu không hiểu đâu, lòng tin trong tớ đang sụp đổ!”
Linh quay lưng lại, cố gắng kìm nén tiếng nấc. An nhìn bóng lưng run rẩy của bạn mình. Cô cảm thấy một chút đau lòng, nhưng lý trí đã nhanh chóng dập tắt nó.
“Đừng hành động dại dột,” An ra lệnh, giọng cô dịu đi một chút nhưng vẫn đầy quyền lực. “Nếu cậu muốn giúp, hãy giữ Hải lại. Hãy làm cho cậu ấy cảm thấy bình tĩnh. Nếu một trong hai cậu ta sụp đổ, tất cả chúng ta sẽ chết chìm.”
Linh không quay lại. Cô chỉ nói khẽ: “Tình bạn của chúng ta đã được xây dựng trên sự dối trá. Giờ đây, lòng tin đang là thứ duy nhất chống đỡ nó. Và cậu… cậu đang dùng lý trí để phá hủy cả thứ đó.”
Nói rồi, Linh mở cửa và bước ra khỏi văn phòng.
An ngồi lại một mình, sự tĩnh lặng bao trùm. Cô biết Linh nói đúng một phần. Lòng tin đang bị đe dọa. Nhưng cô tin vào một điều: Lòng tin vào nhau phải lớn hơn lòng tin vào sự thật. Cô đã phải tàn nhẫn để bảo vệ họ.
Cô cầm điện thoại lên, gọi cho Minh. “Minh, cậu phải hành động nhanh lên. Linh và Hải đang bị cảm xúc chi phối. Chúng ta cần tìm ra người gửi thư nặc danh và chấm dứt trò chơi này trước khi ai đó trong chúng ta tự hủy hoại mình.”
An nhìn ra ngoài cửa sổ thành phố. Cô đã đóng vai kẻ ác suốt bảy năm. Cô không hối hận. Nhưng cô biết, vết nứt của lòng tin giữa họ đã xuất hiện, và nó là mối nguy hiểm tiềm ẩn không kém gì người lạ mặt đang rình rập ngoài kia.