vòng xoáy của lời nói dối

Chương 7: Nỗi Đau Sau Nụ Cười


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh trở về căn hộ áp mái của mình, ánh đèn thành phố lấp lánh bên ngoài cửa sổ kính. Anh là hiện thân của sự thành đạt và tự tin—một kiến trúc sư trẻ tuổi, gương mặt điển trai, nụ cười luôn nở trên môi khi đối diện với khách hàng và đồng nghiệp. Nhưng nụ cười đó chỉ là một mặt nạ tinh xảo che đậy những vết thương sâu hoắm.

Anh mở chai rượu Scotch đắt tiền, rót một chút vào ly, nhưng lại không uống. Thay vào đó, anh nhìn chằm chằm vào chiếc ly, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình—một người đàn ông đang bị quá khứ ám ảnh.

Minh luôn là người mạnh mẽ nhất, ít nhất là về mặt tinh thần. Anh là người đã cầm lái đêm đó, và cũng là người đã chấp nhận sự bảo vệ tàn nhẫn của An. Anh đã cố gắng sống một cuộc đời trọn vẹn, nghĩ rằng nếu anh thành công, nếu anh hạnh phúc, thì sự hy sinh của người đàn ông đêm mưa sẽ trở nên có ý nghĩa hơn, hoặc ít nhất là được chuộc lỗi bằng một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng bí mật đó là một khối u ác tính. Nó không giết anh ngay lập tức, mà âm thầm ăn mòn anh từ bên trong.

Từ khi bức thư nặc danh xuất hiện, những cơn ác mộng đã quay lại. Chúng không còn là những mảnh vụn ký ức mờ ảo nữa, mà là những thước phim siêu thực và đau đớn.

Ác mộng: Minh thấy mình đứng trong một căn phòng trắng xóa, không có lối thoát. Đằng trước anh là người đàn ông bị nạn, không có vết thương, chỉ đứng đó với khuôn mặt buồn bã vô tận. Người đàn ông không nói gì, chỉ giơ tay lên và đưa cho Minh một chiếc ô đen đã bị bẻ gãy. Khi Minh cố gắng chạm vào, chiếc ô tan chảy thành máu và chảy xuống nền nhà trắng. Anh nhìn xuống tay mình, máu bao phủ, và khi ngước lên, người đàn ông đã biến mất. Thay vào đó là An, Hải và Linh, tất cả đều đang nhìn anh với ánh mắt buộc tội.

Minh tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng. Anh thở hổn hển, nhịp tim đập loạn xạ như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Anh vội vã bật đèn, cố gắng xua đuổi bóng tối và sự im lặng đang bủa vây.

Anh nhớ lại những lời An đã nói trong điện thoại, sau khi họ rời khỏi nhà Hải: "Tâm đang rình rập. Cậu phải hành động. Đừng để nỗi sợ hãi kiểm soát cậu."

Minh tự cười nhạo chính mình. An luôn nghĩ anh là người vững vàng, nhưng cô không biết rằng anh chỉ đang giả vờ bình thản. Nụ cười của anh là một cơ chế phòng vệ được rèn luyện kỹ lưỡng.

Anh cần phải đối diện với Tâm để lấy lại sự kiểm soát.

Sáng hôm sau, Minh quyết định không đến văn phòng. Anh lái xe đến khu chung cư của Hải, đợi sẵn ở sảnh chờ. Anh đã mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và một chiếc quần jeans, cố gắng tạo ra vẻ ngoài thoải mái, dễ gần.

Khoảng giữa buổi sáng, cánh cửa căn hộ 1205 mở ra. Tâm bước ra.

Anh ta là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, cao ráo, với mái tóc đen cắt ngắn và một bộ râu quai nón tỉa gọn. Gương mặt anh ta không bộc lộ nhiều cảm xúc, nhưng đôi mắt thì rất sắc sảo và tĩnh lặng—như một cái hồ sâu không đáy. Anh ta mang theo một túi vải đơn giản và có vẻ đang đi ra ngoài.

Minh hít một hơi sâu và bước đến. Đây là lúc anh phải dùng tài năng diễn xuất tốt nhất của mình.

“Chào anh,” Minh nở nụ cười quyến rũ thường thấy. “Tôi là Minh, bạn thân của Hải, ở căn hộ đối diện ấy.”

Tâm quay lại, ánh mắt anh ta dừng lại trên Minh, đánh giá một cách chậm rãi. Sự bình thản của Tâm khiến Minh cảm thấy hơi lo lắng.

“Chào,” Tâm đáp, giọng anh ta trầm và khô khan. “Tôi là Tâm. Rất vui được biết anh.”

“Rất vui. Tôi nghe Hải nói anh vừa chuyển đến,” Minh nói, cố gắng tạo ra sự thân mật. “Thành phố này hơi ồn ào. Anh là người viết lách à? Chắc cần một nơi yên tĩnh.”

Tâm nhếch mép cười một cách khó hiểu. “Tôi thích sự yên tĩnh. Nhưng đôi khi, những bí mật cũng được nói ra ở những nơi ồn ào.”

Câu nói của Tâm khiến Minh cứng họng. Anh không chắc đó là một lời nói bâng quơ hay một lời cảnh báo trực tiếp.

“Anh nói gì cơ?” Minh hỏi, cố gắng giữ vẻ mặt tò mò vô hại.

Tâm nhìn thẳng vào mắt Minh, như đang đọc suy nghĩ của anh.

“Tôi nói… tôi đang tìm kiếm một câu chuyện để viết,” Tâm trả lời, giọng anh ta trở nên bình thường hơn, nhưng vẫn có gì đó sắc lạnh. “Một câu chuyện về những người đã phải trả giá cho những sai lầm của người khác. Anh biết đấy, tôi thích những câu chuyện có quá khứ bị chôn vùi.”

Minh cố gắng duy trì nụ cười. “Nghe có vẻ hấp dẫn. Chắc anh có nhiều ý tưởng độc đáo.”

“Có lẽ vậy,” Tâm đáp, anh ta tiến lại gần thang máy. “Hoặc có lẽ tôi chỉ cần lắng nghe kỹ hơn. Đôi khi, mọi người tự nói ra bí mật của mình khi họ bị sợ hãi.”

Anh ta bước vào thang máy. Trước khi cửa đóng lại, Tâm quay lại nhìn Minh một lần cuối. Ánh mắt đó, tĩnh lặng và thấu suốt, khiến Minh cảm thấy như mọi lớp vỏ bọc của anh đều bị lột trần.

Minh đứng đó một lúc lâu sau khi thang máy đi xuống. Cuộc tiếp xúc ngắn ngủi này không giúp anh tìm ra câu trả lời, mà chỉ càng làm tăng thêm sự bất an. Tâm không phải là một người đang hoảng loạn, mà là một kẻ điều khiển bình tĩnh, đang chơi đùa với nỗi sợ hãi của họ.

Minh biết, nụ cười của anh không thể che giấu được nỗi đau này lâu hơn nữa. Anh phải tìm ra câu chuyện mà Tâm đang tìm kiếm, trước khi nó trở thành câu chuyện kết thúc cuộc đời của anh và bạn bè mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×