vòng xoáy của lời nói dối

Chương 8: Kẻ Săn Mồi Bắt Đầu Hành Động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc chạm trán với Tâm khiến Minh vô cùng cảnh giác. Anh đã báo cáo lại chi tiết cuộc nói chuyện với An. Cả hai đều đồng ý rằng Tâm không phải là một người ngẫu nhiên, mà là một kẻ săn mồi có tổ chức, đang chờ thời cơ.

Minh quay lại văn phòng và tiếp tục điều tra hồ sơ vụ án cũ. Trong khi đó, Hải lại chìm sâu hơn vào sự hoảng loạn. Cuộc đối thoại với Linh (Chương 5) và việc có một người lạ mặt luôn rình rập đối diện nhà (Chương 6) khiến anh mất ăn mất ngủ.

Đêm đó, Hải không thể chợp mắt. Anh ngồi trong phòng khách tối om, nhìn chằm chằm vào cửa sổ căn hộ 1205. Anh biết, Tâm đang ở ngay đó, chỉ cách anh một bức tường và một hành lang.

Khoảng nửa đêm, một tiếng "cạch" khô khốc vang lên từ ngoài cửa.

Hải giật mình đứng dậy, toàn thân căng cứng. Anh nhẹ nhàng bước ra cửa, nhìn qua lỗ khóa. Hành lang hoàn toàn vắng lặng. Không có ai.

Anh cẩn thận mở cửa. Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, có một chiếc hộp carton nhỏ được đặt ngay trước thảm chùi chân.

Hải hít một hơi run rẩy, nhìn xung quanh một lần nữa, rồi vội vàng nhặt chiếc hộp và đóng sập cửa lại. Anh mang nó vào phòng khách, tim đập mạnh đến nỗi anh có thể nghe rõ tiếng đập trong tai mình.

Chiếc hộp không được niêm phong, bên trong chỉ có một vật duy nhất, được bọc trong một lớp giấy lụa mỏng.

Hải run rẩy mở lớp giấy lụa. Bên trong là một vật thể lạnh lẽo, có độ nặng và hình dạng quen thuộc một cách kinh hoàng: một chiếc gương chiếu hậu xe hơi bị vỡ.

Đó là chiếc gương chiếu hậu bên trái, bị rạn nứt hình ngôi sao, nơi Minh đã va chạm với chiếc xe đạp của nạn nhân.

Bảy năm trước, sau khi di chuyển thi thể và sắp đặt lại hiện trường, An đã dặn Minh phải vứt bỏ mọi bằng chứng ngay lập tức. Minh đã lấy chiếc gương bị vỡ ra, nhưng vì quá hoảng loạn và sợ hãi, anh đã vứt nó vào một thùng rác công cộng cách hiện trường vài dặm. Cả nhóm đều tin rằng nó đã bị thu gom và tiêu hủy.

Nhưng giờ đây, chiếc gương nằm ngay trước mặt Hải, như một lời tuyên án lạnh lùng.

Hải khuỵu xuống sàn nhà. Chiếc gương vỡ phản chiếu lại gương mặt trắng bệch, đầy nỗi sợ hãi của anh ta.

Tâm không chỉ theo dõi họ. Hắn đã truy tìm các bằng chứng mà họ đã bỏ lại. Hắn đã kiên nhẫn hơn bất kỳ ai trong số họ.

Hải lập tức gọi cho Minh, giọng nói nghẹt thở vì sợ hãi.

“Minh… cậu phải đến đây… ngay lập tức!” Hải lắp bắp. “Hắn ta… hắn ta đã gửi thứ gì đó… Hắn đã tìm thấy nó!”

Minh và An đến căn hộ của Hải trong vòng mười lăm phút. Khi nhìn thấy chiếc gương chiếu hậu trên bàn cà phê, vẻ mặt lý trí của An cuối cùng cũng tan vỡ. Cô nhìn chiếc gương, sau đó nhìn sang Minh, một sự hoảng loạn không thể che giấu hiện lên trong mắt cô.

“Không thể nào… cậu đã vứt nó ở đâu?” An thì thầm.

Minh cố gắng nhớ lại, nhưng ký ức đêm đó quá hỗn loạn. “Tôi… tôi nhớ là một thùng rác ở bãi đất trống gần khu công nghiệp cũ. Tôi đã lái xe rất nhanh, và ném nó đi mà không nhìn lại.”

“Thùng rác công cộng!” An gần như hét lên. “Sau bảy năm, làm sao hắn có thể tìm thấy một mảnh kính vỡ trong một thùng rác công cộng được chứ?”

“Hắn đã nghi ngờ chúng ta từ lâu,” Minh nhận định, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Hắn ta không phải là một kẻ rình rập bình thường. Hắn là một người điều tra chuyên nghiệp.”

Hải ôm đầu: “Hắn biết! Hắn biết chúng ta đã làm gì với hiện trường. Hắn biết lời nói dối của chúng ta! Chúng ta phải làm gì đây? Hắn sẽ báo cảnh sát!”

An đi đi lại lại trong phòng khách. Cô hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của bằng chứng này. Chiếc gương là vật chứng cụ thể, mang dấu vết va chạm. Nó có thể khiến toàn bộ câu chuyện tự thú của họ bị bác bỏ, và cả bốn người họ sẽ bị buộc tội che giấu tội phạm và cản trở công lý.

Minh nhìn sang cửa sổ, nhìn về phía căn hộ 1205 tối om. Anh biết, Tâm đang lắng nghe. Hắn đang hưởng thụ sự hoảng loạn của họ.

“Hắn muốn gì?” Minh gằn giọng. “Nếu hắn muốn chúng ta vào tù, hắn đã nộp bằng chứng này cho cảnh sát rồi. Hắn gửi nó cho chúng ta… là vì hắn muốn thỏa thuận.”

“Hoặc hắn muốn chúng ta tự làm hại nhau,” An lạnh lùng nói. “Hắn đang kiểm tra mức độ căng thẳng của chúng ta. Hắn biết rằng Hải là người yếu nhất. Hắn đặt nó ngay trước cửa nhà Hải để tăng áp lực.”

Lúc này, họ không còn nghi ngờ gì nữa: Người đàn ông trong bức ảnh nặc danh chính là Tâm, người hàng xóm mới của Hải.

Minh nắm lấy chiếc gương vỡ, cảm giác lạnh lẽo của nó xuyên qua lòng bàn tay anh. Anh biết, đã đến lúc phải chấm dứt trò chơi này.

“An, cậu phải tăng tốc tìm hồ sơ vụ án,” Minh quyết định. “Tôi sẽ không ngồi chờ hắn hành động nữa. Sáng mai, tôi sẽ quay lại căn hộ 1205. Tôi sẽ đối mặt với hắn, và tìm hiểu xem cái giá cho sự im lặng của hắn là gì.”

An nhìn Minh, ánh mắt cô đầy lo lắng. “Cẩn thận, Minh. Hắn ta đã giữ bí mật này bảy năm để đến ngày hôm nay. Hắn ta không phải là người dễ đối phó.”

Minh gật đầu. Anh biết rủi ro, nhưng anh không thể để nỗi sợ hãi kéo dài thêm nữa. Kẻ săn mồi đã ra tay. Và bây giờ, con mồi phải quay lại cắn trả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×