vòng xoáy cuộc đời

Chương 12: Lần gặp đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hiếu đứng nép bên cánh cổng lớn của biệt thự, nơi Hoa đang trò chuyện cùng một vài người thân cận của ông trùm. Cậu hít một hơi dài, tim đập mạnh nhưng lý trí phải vững. Đây là lần đầu tiên Hiếu có cơ hội nói chuyện trực tiếp với em gái, nhưng cậu biết mình không thể tiết lộ thân phận ngay – mọi thứ sẽ còn quá sớm, và có thể phá hỏng mọi kế hoạch tìm em bấy lâu.

Khi Hoa đi ra vườn, ánh mắt dõi về phía Hiếu như một khoảnh khắc vô tình, cậu tiến lại gần, cố tình giữ khoảng cách an toàn để không gây nghi ngờ. Cậu cẩn thận lựa lời: “Xin lỗi, cô cần giúp gì không?”

Hoa hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn cậu với ánh mắt tò mò nhưng không cảnh giác. “À… chỉ là… tôi đang tìm một chút yên tĩnh thôi. Không sao đâu,” cô trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ để Hiếu nhận thấy chút bất an trong cô – điều mà Hiếu biết rõ là bản tính của em.

Hiếu mỉm cười, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu cô cần ai đó đồng hành, tôi có thể đi cùng.” Câu nói nghe bình thường, nhưng cậu đã lồng vào đó một sự quan tâm tinh tế – đủ để Hoa cảm nhận được sự chân thành mà không thấy mối đe dọa.

Cả hai bước đi cùng nhau trong lối vườn, Hiếu quan sát từng cử chỉ, từng cái liếc mắt của Hoa. Cậu lén quan sát vết bỏng nhỏ nơi cổ tay Hoa, tấm hình cậu giữ trong lòng như một sợi dây vô hình nối hai anh em lại.

Hoa bắt đầu cởi mở hơn, kể một vài chuyện đời thường, và Hiếu lắng nghe, từng lời từng chữ đều được ghi nhớ. Mỗi câu chuyện, mỗi nụ cười của Hoa đều khiến nỗi nhớ trong Hiếu dâng trào, nhưng cậu phải kiềm chế – cậu không thể để em nhận ra sự thật quá sớm.

Trước khi chia tay, Hiếu cố tình để lại một vật kỷ niệm nhỏ – một chiếc vòng tay mà anh từng giữ, đặt tinh tế vào tay Hoa mà không để cô chú ý quá nhiều. Đây là tín hiệu đầu tiên, một dấu ấn để Hoa bắt đầu nghi ngờ và nhớ lại những ký ức mơ hồ từ tuổi thơ.

Khi Hoa quay trở lại biệt thự, Hiếu lặng lẽ lùi vào bóng tối, tim vẫn đập dồn dập. Lần gặp đầu tiên thành công về mặt tiếp cận, nhưng Hiếu biết rằng, phía trước còn nhiều thử thách. Giờ đây, cậu phải tính toán từng bước, kiên nhẫn chờ đợi thời điểm đúng để em gái nhận ra mình, và không một sai lầm nào được phép xảy ra.

Đêm ấy, Hiếu ngồi bên lề đường, nhìn ánh đèn từ biệt thự nhấp nháy trong mưa nhẹ, lòng tràn đầy quyết tâm: “Hoa à… anh sẽ không bỏ cuộc, dù phải mất bao lâu, chúng ta sẽ lại bên nhau.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×