vòng xoáy cuộc đời

Chương 13: Niềm tin lung lay


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Hiếu vẫn âm thầm theo dõi Hoa từ xa, vừa để bảo vệ vừa tìm cơ hội tiếp cận thêm. Trong ánh mắt cậu, Hoa vẫn là đứa em gái bé nhỏ ngày nào, nhưng hiện tại cô đã trưởng thành, tự tin và toả sáng trong thế giới của ông trùm. Mỗi bước đi, mỗi nụ cười của cô đều khiến Hiếu nhói lòng, bởi cậu muốn tiến gần hơn nhưng vẫn phải giữ khoảng cách an toàn.

Hoa, sau lần gặp gỡ trước, bắt đầu cảm nhận một điều gì đó lạ lùng. Những chi tiết Hiếu để lại, những hành động quan tâm tinh tế, khiến cô thoáng nghi ngờ nhưng chưa dám tin hoàn toàn. Khi nhận ra chiếc vòng tay nhỏ đặt trong túi sách của mình, tim cô đập loạn nhịp. Nó trông giống như vật kỷ niệm từ tuổi thơ mà cô hầu như đã quên. Hoa lặng người, nhớ lại những ngày mưa bão, những giấc mơ mơ hồ về người anh trai đã mất tích.

Trong những ngày tiếp theo, Hiếu tìm cách tiếp cận Hoa khéo léo hơn. Cậu trò chuyện với cô nhiều hơn, hỏi han về cuộc sống, về sở thích, và luôn tỏ ra như một người bạn bình thường, nhưng ẩn sâu bên trong là sự quan tâm nồng nàn của một người anh. Mỗi ánh mắt lén nhìn, mỗi cử chỉ nhỏ, dần dần tạo nên một sự kết nối vô hình.

Hoa bắt đầu thấy lòng mình bối rối. Cô tự hỏi tại sao khi gần Hiếu, cô cảm giác vừa quen vừa lạ. Hình ảnh mờ nhạt trong ký ức dần xuất hiện, nhưng cô lại nghi ngờ bản thân: liệu có thể nhầm lẫn không? Cô không muốn tin rằng người đàn ông này có thể là anh trai mình, bởi sự thật quá khó chấp nhận sau bao năm xa cách.

Một buổi chiều, khi Hiếu vô tình cứu Hoa khỏi một tình huống nguy hiểm nhỏ trong khuôn viên biệt thự, lòng tin của cô lung lay mạnh hơn. Cậu không chỉ hành động dứt khoát mà còn có những cử chỉ quan tâm riêng, khiến Hoa vừa hoài nghi vừa xúc động. Cô tự nhủ: “Có điều gì đó quen thuộc… nhưng không thể là thật…”

Đêm về, Hoa nằm trên giường, chiếc vòng tay trong tay, lòng đầy băn khoăn. Cô nhớ lại những ký ức mơ hồ về người anh trai nhỏ ngày nào, và dần nhận ra rằng cảm giác này không phải là tình cờ. Niềm tin của cô lung lay, nhưng chưa đủ dám đặt niềm tin tuyệt đối.

Ở một góc phố xa, Hiếu nhìn về biệt thự từ bóng tối, lặng lẽ mỉm cười. Cậu biết Hoa đã bắt đầu nhận ra manh mối, và cậu cần kiên nhẫn hơn, từng bước nhẹ nhàng để em gái tin rằng anh vẫn luôn bên cạnh, dù phải chịu đựng bao lâu đi nữa.

Hiếu thầm nhủ: “Chỉ cần cô tin một phần thôi… còn phần còn lại, anh sẽ chờ… và sẽ không để gì chia cắt chúng ta nữa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×