Ngày 15 tháng 10 năm 2030. 09:45 Sáng.
Đại học Thượng Hải chưa bao giờ rực rỡ đến thế.
Hàng ngàn sinh viên, cựu sinh viên và các chức sắc chính phủ tụ tập tại quảng trường trung tâm. Những biểu ngữ đỏ thắm mừng Lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường tung bay phấp phới. Không khí đặc quánh lại vì sự tự hào, hoài niệm và cả... quyền lực.
"Trời ơi, đông nghẹt," Tiểu Bằng càu nhàu, cố gắng nhón chân để nhìn qua đám đông. "Em vẫn không hiểu tại sao chúng ta phải đến đây xem họ đào một cái hộp cũ lên. Em thà ở ký túc xá hoàn thành nốt con boss trong game còn hơn."
"Im lặng và quan sát đi," Lâm An nói, giọng anh trầm tĩnh. Anh không nhìn vào sân khấu, nơi các hiệu trưởng đang phát biểu. Anh đang quan sát đám đông. "Đây không phải là một cái hộp cũ, Tiểu Bằng. Đây là một màn trình diễn quyền lực. Nhìn kìa."
Anh hất cằm về phía sân khấu lớn được dựng trước bức tượng đồng của người sáng lập trường. Trên hàng ghế danh dự, bốn người đang ngồi. Dù họ cố gắng tỏ ra khiêm tốn, hào quang của họ vẫn tỏa ra, khiến các giáo sư và chính trị gia xung quanh trở nên mờ nhạt.
"Đó... đó có phải là họ không?" Tiểu Bằng đột nhiên nín thở. "Là 'Ngũ Kiệt'!"
Cả trường đều biết huyền thoại về "Ngũ Kiệt" của Lớp 2005. Năm sinh viên xuất sắc nhất, biểu tượng của một thế hệ vàng, những người đã cùng nhau niêm phong "Chiếc Hộp Thời Gian Thiên Niên Kỷ" 25 năm về trước.
Giờ đây, họ đã trở lại.
Tô Minh Triết: Tỷ phú công nghệ, CEO của "Origin Dynamics", người được ví là Elon Musk của Thượng Hải. Ông ta ngồi đó, im lặng, ánh mắt sắc bén sau cặp kính không gọng.
Trần Hạo: Hiện là Phó Thị trưởng Thượng Hải, một chính trị gia có nụ cười hoàn hảo và một tương lai rộng mở.
Lý Vũ Hân: Nghệ sĩ đương đại nổi tiếng quốc tế, người phụ nữ duy nhất trong nhóm, với mái tóc nhuộm màu nổi bật và vẻ ngoài bí ẩn.
Giáo sư Vương Khải: Người duy nhất ở lại trường, một học giả ẩn dật về vật lý lý thuyết, trông có vẻ lạc lõng và khó chịu dưới ánh đèn sân khấu.
"Họ nói là năm người," Tiểu Bằng lẩm bẩm. "Người thứ năm đâu?"
"Họ nói ông ấy đã mất," Lâm An nói, mắt anh nheo lại. "Một tai nạn bi thảm ngay sau khi tốt nghiệp. Rất... tiện lợi."
Ở rìa quảng trường, sau hàng rào an ninh, Triệu thanh tra đang đi đi lại lại, mồ hôi lấm tấm trên trán dù trời đang se lạnh. Ông không được cử đến đây để điều tra, mà là để giám sát an ninh. Sự kiện này có quá nhiều VIP.
"Giữ nguyên vị trí," ông gầm gừ vào bộ đàm. "Mắt tập trung vào sân khấu. Tôi không muốn bất kỳ sự cố nào." Ánh mắt ông lướt qua đám đông và dừng lại ở hai cái đầu quen thuộc. Ông rên rỉ. Lại là hai đứa nhóc đó.
Lúc 10:00 sáng, bài phát biểu kết thúc. Đây là khoảnh khắc mọi người chờ đợi.
Một chiếc cần cẩu hạng nặng rú lên, di chuyển vào vị trí. Sợi cáp thép khổng lồ được móc vào bệ của bức tượng đồng nặng hàng tấn. Với một tiếng rít của động cơ, bức tượng từ từ được nhấc lên, để lộ một tấm bê tông cốt thép bên dưới.
Các công nhân với máy khoan khí nén lao vào, phá vỡ tấm bê tông trong một đám mây bụi mịt mù. Và rồi, họ dừng lại.
Bên dưới, sâu 3 mét, là nó.
"Chiếc Hộp Thời Gian Thiên Niên Kỷ."
Nó không phải là một cái hộp nhỏ. Nó là một khối titan hình chữ nhật, xám xịt, kích thước bằng một cỗ quan tài. Nó được kéo lên, lấm lem đất cát của 25 năm, và được đặt trang trọng lên giữa sân khấu.
Vị hiệu trưởng, mỉm cười rạng rỡ, bước tới. "25 năm," ông nói vào micro, giọng ông vang vọng. "25 năm của những hoài bão, những giấc mơ... được niêm phong bởi thế hệ vàng của chúng ta!"
Ông ra hiệu. Bốn người của "Ngũ Kiệt" đứng dậy, tiến về phía chiếc hộp. Họ trông có vẻ xúc động. Họ đặt tay lên bề mặt lạnh lẽo của titan. Máy ảnh lóe lên.
"Bây giờ," vị hiệu trưởng nói, "chúng ta hãy xem tương lai mà họ đã dự đoán!"
Chiếc hộp đã được hàn kín 25 năm trước. Không có ổ khóa. Một kỹ thuật viên trong bộ đồ bảo hộ màu trắng bước lên, mang theo một máy cắt plasma công nghiệp. Anh ta bắt đầu cắt dọc theo đường hàn niêm phong. Những tia lửa sáng chói bắn ra. Không khí có mùi ozon.
Rắc!
Lớp niêm phong cuối cùng bị phá vỡ. Có một tiếng xì nhẹ khi áp suất không khí của 25 năm được giải phóng.
Vị hiệu trưởng và bốn "Kiệt" đứng xung quanh, háo hức nhìn vào. Vị hiệu trưởng cúi xuống...
Và ông ta đông cứng lại.
Nụ cười trên khuôn mặt ông ta biến mất. Ông ta lảo đảo lùi lại, đưa tay lên che miệng, mắt trợn trừng.
"Cái... cái gì vậy?" Trần Hạo, vị chính trị gia, nhíu mày bước tới. Ông ta nhìn vào trong.
Màu da của ông ta chuyển từ hồng hào sang trắng bệch như phấn chỉ trong một giây. Ông ta quay đi, nôn khan ra bên cạnh sân khấu.
Lý Vũ Hân, nữ nghệ sĩ, tò mò nhìn vào. Cô không nôn. Cô chỉ thét lên. Một tiếng thét chói tai, kinh hoàng, xuyên qua cả hệ thống âm thanh.
Đám đông im lặng. Chuyện gì đang xảy ra?
Máy quay của ban tổ chức, đang truyền hình trực tiếp lên các màn hình lớn, tò mò hướng ống kính vào bên trong chiếc hộp.
Hình ảnh xuất hiện trên màn hình Jumbotron.
Và 10.000 người đồng loạt la hét.
Bên trong không phải là những cuộn thư, không phải là những bức ảnh cũ, không phải là những vật kỷ niệm.
Bên trong, co quắp trong tư thế bào thai để vừa vặn với không gian chật hẹp, là một thi thể.
Một người đàn ông.
Và đáng sợ nhất là, thi thể đó không phải là một bộ xương 25 năm tuổi. Da thịt vẫn còn nguyên vẹn. Máu vẫn còn rỉ ra từ vết thương trên ngực.
Đó là một thi thể còn rất mới. Chỉ mới chết trong vòng 24 đến 48 giờ.
Sự hỗn loạn bùng nổ. Sinh viên la hét, xô đẩy nhau bỏ chạy.
"AN NINH! AN NINH!" Triệu thanh tra gầm lên, ông nhảy qua hàng rào, rút súng ra. "PHONG TỎA SÂN KHẤU! KHÔNG ĐỂ AI LẠI GẦN! PHONG TỎA TOÀN BỘ KHUÔN VIÊN TRƯỜNG!"
Trong khi Tiểu Bằng đứng run rẩy, mặt tái mét, Lâm An không di chuyển. Anh đứng sững giữa đám đông hỗn loạn, mắt dán chặt vào hình ảnh trên màn hình lớn.
Não anh đang quay cuồng.
Một khối titan được hàn kín. Niêm phong bằng sáp. Chôn sâu 3 mét. Bên dưới một bức tượng nặng 10 tấn. Suốt 25 năm.
Nhưng thi thể này... mới chết hôm qua.
"Không thể nào," Lâm An lẩm bẩm.
Giữa cơn hỗn loạn, ánh mắt anh gặp ánh mắt của Triệu thanh tra. Triệu, đang hét vào bộ đàm, nhìn thấy Lâm An. Ông không cần phải nói. Ông chỉ chỉ tay vào sân khấu.
"Cậu!" ông hét qua tiếng ồn. "Lên đây! Ngay bây giờ!"
Vụ án bất khả thi nhất trong sự nghiệp của họ... vừa mới được khai quật.