10:05 Sáng
Sự hỗn loạn của đám đông đã lắng xuống, bị thay thế bởi một sự im lặng nặng nề, mang tính uy hiếp hơn. Tiếng la hét đã nhường chỗ cho tiếng còi hú dồn dập. Trong vòng vài phút, Triệu thanh tra đã biến một lễ kỷ niệm thành một căn cứ quân sự.
"Không ai được rời khỏi khuôn viên!" ông gầm lên qua loa. "Tất cả sinh viên, về ký túc xá! Tất cả khách mời, vào Hội trường Lớn! Tôi muốn 'Ngũ Kiệt' ở yên trong lều VIP. Đừng để ai trong số họ nói chuyện với nhau!"
Sân khấu giờ là một hòn đảo bị cô lập. Lâm An bước qua hàng rào an ninh mà Triệu đã ra hiệu, cảm giác như đang bước vào tâm bão. Tiểu Bằng lẽo đẽo theo sau, mặt vẫn còn tái mét.
Đội pháp y đầu tiên, mặc đồ bảo hộ trắng, đã có mặt, nhưng họ cũng đang lúng túng. Làm thế nào để xử lý một hiện trường vụ án... 25 năm tuổi, mà lại chỉ mới... một ngày tuổi?
Lâm An đứng trước chiếc hộp titan. Nó lạnh lẽo. Mùi ozon từ vết cắt plasma vẫn còn phảng phất, trộn lẫn với một mùi khác... một mùi tanh rất nhẹ của máu.
Anh nhìn vào bên trong.
Nạn nhân là một người đàn ông châu Á, khoảng 40 đến 50 tuổi. Ông ta mặc một bộ vest đen đơn giản. Ông ta bị co lại một cách phi tự nhiên để vừa với không gian. Nguyên nhân cái chết rất rõ ràng: một vết đâm duy nhất, gọn gàng ở lồng ngực. Máu đã khô lại trên chiếc áo sơ mi trắng, nhưng nó còn mới.
"Lâm An," Triệu thanh tra bước tới, giọng khàn đặc. "Nói cho tôi nghe điều gì đó hợp lý đi, trước khi tôi phát điên. Làm thế nào?"
Lâm An không trả lời. Anh đang quỳ xuống, không phải để nhìn thi thể, mà để nhìn vào mép cắt của chiếc hộp. Vết cắt plasma của kỹ thuật viên sáng bóng và mới. Nhưng bên cạnh nó, anh có thể thấy...
"Đường hàn," Lâm An lẩm bẩm. Anh chỉ vào đường nối nguyên bản của chiếc hộp. "Hãy nhìn xem, sếp. Nó đồng nhất. Một đường hàn titan TIG (Tungsten Inert Gas). Được thực hiện trong môi trường yếm khí. Đây là công nghệ hàng không vũ trụ. Nó được thiết kế để tồn tại 1.000 năm."
Anh quay sang người kỹ thuật viên đang run rẩy, người vừa cắt chiếc hộp. "Khi anh cắt, anh có cảm thấy gì bất thường không? Bất kỳ điểm yếu nào? Bất kỳ dấu hiệu nào của một vết hàn mới?"
Người kỹ thuật viên lắc đầu. "Không, thưa sếp. Tôi... tôi đã cắt vào lớp niêm phong sáp ong bên ngoài, sau đó là mối hàn titan nguyên bản. Nó cứng như đá. Nó là một khối đồng nhất. Nó... nó hoàn toàn không thể bị xâm phạm. Tôi đã làm nghề này 20 năm. Con dấu đó là thật. Nó đã ở đó suốt 25 năm."
Triệu thanh tra day trán. "Vậy chúng ta có một mâu thuẫn. Con dấu 25 năm. Thi thể 24 giờ. Một trong hai là nói dối."
"Hoặc cả hai đều là sự thật," Lâm An nói, mắt anh nheo lại. "Và điều đó còn đáng sợ hơn."
Anh nhìn vào bên trong một lần nữa. "Sếp, vấn đề không chỉ là có gì bên trong. Mà là không có gì."
"Cậu nói gì?"
"Một chiếc hộp thời gian," Lâm An nói. "Đáng lẽ phải có đầy đủ kỷ vật, thư từ, dự án. Nhưng hãy nhìn xem. Nó gần như trống rỗng. Chỉ có thi thể. Và..."
Anh chỉ vào một góc của chiếc hộp, gần như bị che khuất bởi cánh tay của nạn nhân. Một vật thể nhỏ, lấp lánh.
Một chiếc kẹp cà vạt bằng bạc, đã xỉn màu. Nó có hình chữ "Ngũ" (五) cách điệu.
"Một kỷ vật," Lâm An nói. "Vậy những thứ còn lại đâu? Kẻ giết người không chỉ đặt một cái xác vào. Hắn đã lấy một thứ gì đó ra."
10:30 Sáng - Lều VIP
Bốn người của "Ngũ Kiệt" ngồi trong sự im lặng căng thẳng của một lều vải sang trọng. Hào quang quyền lực của họ đã bị thay thế bằng một thứ gì đó khác: sự hoài nghi (Tô Minh Triết), sự tức giận (Trần Hạo), sự sợ hãi (Lý Vũ Hân), và sự bối rối tuyệt đối (Giáo sư Vương Khải).
Triệu thanh tra bước vào, theo sau là Lâm An.
"Một màn trình diễn hay đấy," Triệu bắt đầu, không hề khách sáo. "Giờ thì, ai trong số các vị giải thích cho tôi cái xác trong cái hộp chết tiệt của các vị được không?"
"Thanh tra," Trần Hạo, vị chính trị gia, đứng bật dậy. "Đây là một sự xúc phạm! Chúng tôi là nạn nhân ở đây! Danh tiếng của trường, của chúng tôi..."
"Danh tiếng của ông không phải là thứ đang nằm trong túi đựng xác," Triệu ngắt lời. "Tôi không quan tâm đến 25 năm trước. Tôi quan tâm đến 48 giờ qua. Các vị đã ở đâu?"
Tô Minh Triết, tỷ phú công nghệ, ngẩng đầu lên. Ông ta là người duy nhất có vẻ bình tĩnh. "Tôi đang ở trên máy bay riêng từ Thâm Quyến. Lịch trình của tôi được công khai."
Trần Hạo cười khẩy. "Tôi đang chủ trì một cuộc họp ngân sách thành phố. Có 200 nhân chứng."
Lý Vũ Hân nhìn chằm chằm vào khoảng không. "Tôi... tôi đang ở trong studio của mình. Một mình."
Giáo sư Vương lẩm bẩm. "Ở phòng thí nghiệm. Kiểm tra lại các phương trình."
Tất cả đều có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, hoặc không thể kiểm chứng.
Lâm An bước lên. "Thanh tra, đừng hỏi họ đã ở đâu. Hãy hỏi họ... đáng lẽ có gì ở trong đó."
Cả bốn người cứng đờ.
"Và," Lâm An tiếp tục, giọng anh trầm xuống, "người thứ năm là ai? Người đã chết. Tên ông ấy là gì?"
Sự im lặng bao trùm. Cuối cùng, Lý Vũ Hân thì thầm. "Anh ấy... anh ấy tên là Diệp Tùng. Anh ấy là người giỏi nhất trong chúng tôi. Anh ấy đã chết trong một tai nạn xe hơi... một tuần sau khi chúng tôi niêm phong chiếc hộp."
"Một tai nạn," Lâm An lặp lại. "Và giờ, 25 năm sau, khi chiếc hộp được mở ra, lại có một thi thể khác. Trùng hợp thật."
Anh nhìn thẳng vào Tô Minh Triết. "Các vị không chỉ niêm phong những kỷ vật. Các vị đã niêm phong một bí mật. Và bí mật đó vừa bị khai quật."