11:00 Sáng
Trong khi đội pháp y bắt đầu công việc tỉ mỉ là đưa thi thể ra khỏi cỗ quan tài titan, Lâm An vẫn đứng bất động, mắt anh quét qua hiện trường, cố gắng sắp xếp lại các mâu thuẫn phi lý trong đầu.
Giả thuyết 1: Chiếc hộp đã bị tráo đổi. Lâm An nhìn vào cái hố sâu 3 mét. Lớp đất xung quanh vẫn còn nguyên vẹn, nén chặt sau 25 năm. Kỹ thuật viên cũng đã xác nhận con dấu sáp ong bên ngoài và các đặc điểm ăn mòn vi mô trên titan là "hoàn toàn phù hợp" với việc bị chôn dưới đất trong 25 năm. Việc tráo đổi một khối titan nặng như vậy mà không để lại dấu vết là không thể. (Bác bỏ).
Giả thuyết 2: Thi thể đã ở đó 25 năm. Bác sĩ pháp y trưởng vừa bước tới chỗ Triệu thanh tra, giọng nói rõ ràng ngay cả trong sự hỗn loạn. "Thanh tra Triệu, tôi có thể xác nhận sơ bộ. Nạn nhân tử vong do một vết đâm, có thể là dùi cui hoặc một vật nhọn. Thời gian tử vong: 24 đến 36 giờ. Không hơn. Thi thể này còn mới." (Bác bỏ).
Chỉ còn lại một khả năng. Một khả năng duy nhất, dù nó điên rồ đến mức nào.
"Sếp," Lâm An nói, kéo Triệu thanh tra ra khỏi cuộc nói chuyện với pháp y.
"Đừng nói gì cả," Triệu gầm gừ, rõ ràng là đang đau đầu. "Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì về du hành thời gian hay ma quỷ."
"Không," Lâm An nói. "Logic đơn giản. Nếu chiếc hộp không bị tráo đổi, và thi thể còn mới, thì kết luận duy nhất là: Bức tượng đã bị di chuyển gần đây. Kẻ giết người đã đào cái hố này lên, mở chiếc hộp, đặt thi thể vào, hàn lại, chôn nó, và đặt bức tượng nặng 10 tấn trở lại vị trí cũ."
Triệu thanh tra nhìn anh như thể anh bị điên. "Di chuyển một bức tượng 10 tấn? Ngay giữa khuôn viên trường? Mà không ai thấy? An ninh gác 24/7 cho buổi lễ này. Họ sẽ thấy một cái cần cẩu lớn."
"Trừ khi," Lâm An lẩm bẩm, "họ không dùng cần cẩu. Hoặc họ dùng nó vào lúc mà không ai để ý."
Đúng lúc đó, điện thoại của Triệu reo lên. Đó là phòng phân tích.
"Nói đi," Triệu gắt. Ông lắng nghe. Vẻ mặt ông cứng lại. "Cái gì? Cậu chắc không? ... Gửi hồ sơ cho tôi ngay."
Ông cúp máy, vẻ mặt u ám.
"Có danh tính rồi," Triệu nói, giọng khàn đi. "Vân tay có trong hệ thống. Nạn nhân tên là Diệp Cường. 48 tuổi. Nghề nghiệp: Thợ sửa chữa máy móc hạng nặng, chủ một gara tư nhân nhỏ."
"Có liên hệ gì với các nghi phạm không?" Lâm An hỏi.
Triệu hít một hơi thật sâu, như thể chuẩn bị cho một cú sốc.
"Có. Rất rõ ràng là đằng khác," Triệu nói. "Diệp Cường... là em trai ruột của Diệp Tùng."
"Diệp Tùng?" Tiểu Bằng chen vào, cậu bé đã lấy lại được bình tĩnh. "Người thứ năm của 'Ngũ Kiệt' à? Người đã chết trong tai nạn xe hơi 25 năm trước?"
"Chính hắn," Triệu gật đầu. "Và giờ, em trai hắn lại chết bên trong chiếc hộp mà anh trai hắn đã niêm phong."
Lâm An nhìn về phía lều VIP, nơi bốn "Kiệt" còn lại đang bị giam lỏng.
"Sếp," Lâm An nói, "vụ án này không phải là một vụ giết người đơn thuần. Đây là một thông điệp. Hoặc là một sự báo thù."