vụ trộm ảo ảnh

Chương 1: Sự Tĩnh Lặng Trên Bá Vương Biển Cả


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đại dương không có bí mật, nhưng nó là nơi hoàn hảo để chôn giấu chúng.

Giữa Biển Đông, một tòa thành thép lộng lẫy đang rẽ sóng. Nó tên là "Bá Vương Biển Cả" (Ocean Sovereign) – không chỉ là một du thuyền, mà là một tuyên ngôn về sự giàu có. Trong chuyến hải trình đầu tiên kéo dài bảy ngày, nó mang theo hơn sáu nghìn linh hồn, bao gồm cả những tỷ phú ẩn dật nhất, những chuyên gia hàng đầu, và một đội ngũ nhân viên được tuyển chọn kỹ lưỡng.

Con tàu là một thế giới biệt lập. Khi nó rời cảng Thượng Hải, sợi dây cuối cùng nối với đất liền đã bị cắt đứt. Mọi liên lạc đều thông qua vệ tinh, mọi lối thoát đều dẫn ra đại dương vô tận.

Và ở trung tâm của thế giới nổi này, trong một sảnh trưng bày được bảo vệ nghiêm ngặt, là trái tim của chuyến đi: "Sao Biển Sâu", viên kim cương xanh huyền thoại.

Nó là một ảo ảnh của sự hoàn hảo. Và nó sắp trở thành tâm điểm của một ảo ảnh khác.

"Lâm An, cậu phải thừa nhận đi," Tiểu Bằng huých vai cậu bạn mình, tay cầm một ly cocktail màu cam rực rỡ. "Tớ biết là cậu không thích sự phô trương, nhưng cái này... cái này là một đẳng cấp khác."

Lâm An không nói gì. Cậu chỉ im lặng tựa vào lan can bằng gỗ tếch bóng loáng của boong thượng, để gió biển mơn man trên tóc. Dưới chân họ, "Bá Vương Biển Cả" lướt đi êm ái như một con cá voi khổng lồ. Mặt trời vừa lặn, để lại một vệt màu tím biếc nơi chân trời. Con tàu đã ra khơi được hai ngày, và đất liền chỉ còn là một ký ức xa xôi.

"Một cuộc thi," Lâm An cuối cùng cũng lên tiếng, giọng có chút hoài nghi. "Cậu thực sự nói với tớ là cậu trúng vé cho chuyến đi này nhờ một cuộc thi chụp ảnh đồ ăn trên mạng à?"

Tiểu Bằng nhún vai, cố tỏ ra khiêm tốn một cách lố bịch. "Tài năng, bạn thân mến ạ. Cộng thêm một chút may mắn của gia tộc. Bố tớ có quen biết một trong những nhà đầu tư của hãng tàu. Nhưng chủ yếu vẫn là tài năng!"

Lâm An khẽ cười. Cậu biết Tiểu Bằng luôn có cách của mình. Và dù cậu có là người logic đến đâu, cậu cũng không thể phủ nhận sự kỳ vĩ của con tàu này. Nó là một thành phố nổi đúng nghĩa. Sòng bạc, nhà hát, mười mấy nhà hàng, và thậm chí cả một khu vườn thực vật.

Nhưng đối với Lâm An, sự sang trọng này có gì đó ngột ngạt. Hàng nghìn người bị nhốt chung trong một không gian hạn chế, dù không gian đó có xa hoa đến đâu. Nó là một cái lồng mạ vàng khổng lồ.

"Thôi nào, đừng cau có nữa," Tiểu Bằng chìa cho cậu một tấm thiệp được in dập nổi tinh xảo. "Tối nay mới là sự kiện chính. Buổi tiệc Gala tại Sảnh Trưng Bày Phía Đông. Họ sẽ chính thức ra mắt 'Sao Biển Sâu'."

Lâm An cầm lấy tấm thiệp. "Sao Biển Sâu... Tớ đã đọc về nó. Viên kim cương xanh 110 carat, được cho là mang theo lời nguyền của biển cả. Một cái tên khá kịch tính."

"Nó thuộc về Ông Hoắc," Tiểu Bằng nói thầm, dù xung quanh không có ai. "Tỷ phú công nghệ ẩn dật. Người ta nói ông ta đã chi hơn ba trăm triệu đô la cho nó. Và ông ta cũng có mặt trên tàu này. Toàn bộ khu vực boong thượng hạng đã bị đóng cửa vì ông ta."

"Một viên kim cương quý giá như vậy, trưng bày trên một con tàu giữa đại dương," Lâm An lẩm bẩm, thói quen nghề nghiệp trỗi dậy. "Rủi ro an ninh thật không tưởng."

"Đó là lý do họ có ông ta," Tiểu Bằng chỉ về phía một người đàn ông mặc đồng phục trắng của sĩ quan cấp cao, nhưng vóc dáng vạm vỡ và đôi mắt sắc như dao cạo lại tố cáo một quá khứ khác. Người đàn ông đó đang đứng cách họ không xa, quan sát sảnh tiệc đang được chuẩn bị qua một ô cửa kính. "Giám đốc An ninh Cảnh. Cựu quân nhân. Nghe nói ông ta đã thiết kế toàn bộ hệ thống bảo vệ cho viên kim cương. Bất khả xâm phạm."

Lâm An nheo mắt nhìn Giám đốc Cảnh. Ông ta có vẻ căng thẳng, liên tục ra hiệu cho các nhân viên an ninh. Gần đó, một người phụ nữ thanh lịch với mái tóc búi cao, đeo kính gọng mỏng, đang kiểm tra chiếc lồng kính trưng bày. Cô liên tục ghi chép vào một chiếc máy tính bảng.

"Và kia là Lục Băng," Tiểu Bằng tiếp tục vai trò "hướng dẫn viên xã hội" của mình. "Chuyên gia ngọc học hàng đầu, người đã xác thực viên kim cương. Cô ấy chịu trách nhiệm cho việc trưng bày."

Một chuyên gia ngọc học, một giám đốc an ninh cứng rắn, và một tỷ phú bí ẩn. Tất cả xoay quanh một viên đá nhỏ.

Lâm An quay lại nhìn ra đại dương. "Một sân khấu hoàn hảo," cậu nghĩ.

"Sân khấu cho cái gì?" Tiểu Bằng hỏi, bắt gặp ánh nhìn đăm chiêu của bạn mình.

"Cho một đêm tiệc," Lâm An đáp, mỉm cười nhẹ. "Và hy vọng, chỉ là một đêm tiệc mà thôi."

Nhưng sâu thẳm bên trong, bản năng của Lâm An đang gào thét. Sự hoàn hảo luôn là thứ mỏng manh nhất. Và trên "Bá Vương Biển Cả", giữa đại dương vô định này, chỉ cần một vết nứt nhỏ nhất cũng đủ để mọi thứ vỡ tan tành.

Buổi tối buông xuống. Trên con tàu, hàng nghìn ngọn đèn đồng loạt bật sáng, biến nó thành một chòm sao trôi nổi.

Trong căn phòng suite của mình, Lâm An thắt lại chiếc cà vạt. Bữa tiệc sắp bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×