Sảnh Trưng Bày Phía Đông là một hang động lộng lẫy, được thiết kế để khiến con người cảm thấy nhỏ bé. Trần nhà cao ba tầng, được chống đỡ bởi các cột bằng đá cẩm thạch mang phong cách Art Deco, và một bức tường kính khổng lồ nhìn thẳng ra đại dương đen thẳm.
Lâm An và Tiểu Bằng, trong bộ vest vừa vặn, hòa vào đám đông thượng lưu. Tiếng ly champagne lách cách, tiếng đàn violin du dương và tiếng thì thầm của những cuộc giao dịch trị giá hàng triệu đô la.
"Kia kìa," Tiểu Bằng khẽ huých tay Lâm An. "Nhân vật chính của buổi tối."
Lâm An nhìn theo hướng hất hàm của bạn mình. Đứng gần bục trưng bày là một cặp đôi trái ngược. Người đàn ông, Tỷ phú Hoắc, trông có vẻ lạc lõng trong chính bữa tiệc của mình. Ông ta nhỏ con, mặc một bộ vest có vẻ quá rộng, và đôi mắt liên tục đảo quanh như thể đang tìm lối thoát.
Ngược lại, người phụ nữ bên cạnh ông ta, Bà Hoắc, lại là hiện thân của sự bình tĩnh. Trẻ hơn chồng mình ít nhất hai mươi tuổi, bà ta mặc một chiếc váy lụa màu xanh ngọc lục bảo, mái tóc đen búi cao, và nụ cười của bà ta vừa quyến rũ vừa xa cách. Bà ta đang lịch thiệp nói chuyện với Thuyền trưởng, người đàn ông có bộ râu trắng và bộ đồng phục không một nếp nhăn.
"Bà Hoắc trông giống như người sở hữu viên kim cương hơn là ông ta," Lâm An nhận xét.
"Tin đồn là vậy đấy," Tiểu Bằng thì thầm. "Rằng ông ta chỉ là bộ mặt tài chính, còn bà ta mới là bộ não."
Ánh mắt Lâm An lướt qua họ, dừng lại ở trung tâm của căn phòng. Viên kim cương chưa được ra mắt. Nó vẫn nằm trong một lồng kính hình trụ, nhưng được che phủ bởi một tấm vải nhung.
Xung quanh chiếc bục đó là một vành đai an ninh không thể xuyên thủng. Giám đốc Cảnh đang đi tuần, đôi mắt không bao giờ dừng lại một chỗ quá hai giây. Lâm An cũng thấy lại Nữ chuyên gia ngọc học Lục Băng. Cô đang giải thích điều gì đó cho một vị khách, tay chỉ vào các thông số kỹ thuật trên máy tính bảng.
Lâm An tiến lại gần hơn một chút, giả vờ như đang lấy một ly nước. Cậu nghe loáng thoáng giọng nói rành rọt của Lục Băng: "... không chỉ là kính cường lực. Đây là một hợp chất acrylic nhiều lớp, dày 10cm. Bên trong là một mạng lưới laser ba chiều, quét mỗi micro giây. Và dĩ nhiên, bệ đỡ là một cảm biến trọng lượng siêu nhạy, được hiệu chỉnh chính xác đến một phần nghìn gram. Chỉ cần trọng lượng thay đổi, hoặc một tia laser bị gián đoạn, báo động sẽ vang lên toàn bộ con tàu và các cửa thép sẽ niêm phong sảnh này trong mười giây."
Vị khách gật gù ấn tượng. Lâm An thì cau mày. Quá hoàn hảo. Quá công khai.
Tiếng chuông nhẹ vang lên. Thuyền trưởng bước lên sân khấu nhỏ. "Thưa quý vị," ông hắng giọng, "chào mừng đến với chuyến hải trình đầu tiên của 'Bá Vương Biển Cả'. Và tối nay, chúng ta có một vinh dự đặc biệt..."
Ông ta bắt đầu bài phát biểu của mình. Nhưng Lâm An không nghe. Cậu đang quan sát Giám đốc Cảnh, người vừa ra hiệu cho hai nhân viên an ninh đứng chặn ở cửa ra vào khu phục vụ.
Sự căng thẳng trong không khí gần như hữu hình. Nó không giống như một buổi tiệc. Nó giống như một buổi lễ hiến tế.