vui vẻ với bác sĩ

Chương 1: CHẠM MẶT TRONG TUYỆT VỌNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh mắt dưới ánh đèn phòng cấp cứu.

Đồng hồ treo tường trong phòng mổ cấp cứu chỉ 11 giờ 35 phút đêm. Ngoài trời mưa như trút nước, và cái lạnh buốt xương của đêm cuối thu dường như cũng thấm vào lớp kính phòng mổ, khiến không khí bên trong càng thêm căng thẳng.

Lê Thư Chi không còn ý thức rõ ràng về môi trường xung quanh, nhưng cơ thể cô vẫn run lên bần bật, một phần vì cú va chạm kinh hoàng, một phần vì sự sợ hãi bản năng. Tiếng còi xe cứu thương vừa tắt, cô đã được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, máu thấm đẫm chiếc áo khoác màu kem.

Bên tai cô là hàng loạt âm thanh hỗn loạn: tiếng máy đo nhịp tim, tiếng y tá chạy vội, và những mệnh lệnh dứt khoát vang lên. Cô cố gắng mở mắt, chỉ thấy một trần nhà trắng toát và ánh đèn phẫu thuật mạnh mẽ chói lòa, giống như một mặt trời nhân tạo, đang rọi thẳng vào khuôn mặt mình.

“Bệnh nhân có đa chấn thương. Cần ổn định ngay lập tức!”

Một giọng nói lạnh lùng, trầm khàn đột ngột chiếm lĩnh sự hỗn loạn. Giọng nói ấy mang theo một sự điềm tĩnh kinh người, tựa như một tảng băng trôi vững vàng giữa đại dương bão tố, ngay lập tức khiến mọi người xung quanh phải hạ giọng và tuân lệnh tuyệt đối.

Thư Chi, bằng chút ý thức còn sót lại, cố gắng tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó.

Anh đứng ngay bên cạnh cô, sát đến mức cô có thể cảm nhận được luồng hơi lạnh từ cơ thể anh, pha lẫn mùi cồn y tế quen thuộc và một chút hương bạc hà the mát. Đôi bàn tay đeo găng vô trùng của anh đang thực hiện các thao tác kiểm tra một cách nhanh chóng, chính xác đến mức gần như vô tình.

Đó là Bác sĩ Trần Minh Khang.

Khuôn mặt anh được che gần nửa bởi khẩu trang y tế màu xanh, chỉ để lộ vầng trán cao và đôi mắt sắc bén đến lạnh người. Ánh đèn phòng mổ phản chiếu trong đáy mắt anh, tạo nên một sự tập trung cao độ, gần như tàn nhẫn. Ở giây phút này, anh không phải là một người đàn ông, mà là một vị thần đang cầm quyền sinh sát, không cho phép một chút cảm xúc nào xen vào công việc.

“Gãy xương đùi phức tạp, chấn thương nội tạng nghi ngờ. Chuẩn bị phẫu thuật ngay lập tức. Thông báo cho đội phẫu thuật Chấn thương Chỉnh hình.” Giọng anh Khang lại vang lên, không hề có một chút dao động nào.

Khi anh cúi xuống gần hơn để kiểm tra đồng tử của cô, Thư Chi cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

Đó là một cặp mắt đen sâu thẳm, gần như không có ánh sáng, ngoại trừ sự phản chiếu lạnh lùng của đèn mổ. Nó không biểu lộ sự thương cảm hay lo lắng, chỉ có sự tính toán thuần túy. Đối với anh, cô chỉ là một ca bệnh khó, một thử thách y học.

Thư Chi muốn nói điều gì đó, một lời cầu xin, một sự phản kháng, nhưng cổ họng cô chỉ phát ra một tiếng rên khẽ, đau đớn đến tê dại.

"Đừng cố gắng nói," anh Khang ra lệnh, giọng nói trầm thấp gần như kề sát tai cô. "Hãy giữ sức. Cô cần phải chiến đấu."

Khoảnh khắc đó, Thư Chi cảm nhận được một luồng điện lạ chạy dọc sống lưng. Dù đau đớn và tuyệt vọng, cô vẫn thấy bị thu hút bởi sự lạnh lùng, nhưng đồng thời lại ẩn chứa một sức mạnh kiên cố không thể phá vỡ. Cô cảm thấy, chỉ cần người đàn ông này ở đây, cô sẽ sống sót.

Trước khi cô kịp phân tích cảm xúc kỳ lạ ấy, một cơn đau buốt thấu xương ập đến, và mọi thứ lại chìm vào bóng tối.

Cuộc phẫu thuật kéo dài gần sáu tiếng đồng hồ.

Minh Khang đứng trước gương, tháo khẩu trang và mũ phẫu thuật. Vài sợi tóc anh bết mồ hôi dán chặt vào trán. Cơ thể anh mỏi nhừ sau khi liên tục đứng dưới áp lực cao, nhưng đôi mắt anh vẫn sáng quắc, biểu thị sự hài lòng về chuyên môn.

“Ca này là một kỳ tích, bác sĩ Khang. Độ chính xác của anh trong việc cố định xương đùi là tuyệt vời,” Bác sĩ Lâm, trưởng khoa Chỉnh hình, vỗ vai anh.

Minh Khang chỉ khẽ gật đầu, không biểu lộ cảm xúc. Đối với anh, đây chỉ là một thành công y học, không hơn. Sự sống của bệnh nhân được đảm bảo, trách nhiệm của anh đã hoàn thành.

“Thế nhưng cô ấy sẽ phải phục hồi rất lâu. Chấn thương mô mềm nặng, đặc biệt là phần chân phải. Khả năng đi lại bình thường...” Bác sĩ Lâm bỏ lửng.

“Sẽ rất khó khăn,” Minh Khang tiếp lời, giọng anh hơi trầm xuống. “Nhưng chúng ta đã giữ được chi. Phần còn lại tùy thuộc vào tinh thần của cô ấy và quá trình vật lý trị liệu.”

Anh rời phòng mổ và đi thẳng đến phòng bệnh nhân đặc biệt, nơi Thư Chi được chuyển đến. Ánh đèn hành lang bệnh viện đã chuyển sang màu vàng nhạt, tĩnh lặng và cô độc.

Anh đứng trước tấm kính, quan sát cô.

Nữ bệnh nhân trẻ tuổi, khuôn mặt bị che khuất một phần bởi ống thở oxy, làn da trắng bệch. Dù đang bị quấn băng bó khắp nơi, cô vẫn toát ra một vẻ đẹp tinh tế, mong manh. Minh Khang nhớ lại ánh mắt cô lúc nãy, ánh mắt đầy thách thức và khao khát sống, khiến anh phải thừa nhận, cô gái này không giống những bệnh nhân khác.

Cô không chỉ là một chiếc xương gãy cần cố định, mà là một cá thể với sự sống đang bùng cháy dữ dội.

Minh Khang lấy ra bệnh án, lật nhanh qua thông tin cá nhân. Lê Thư Chi, 25 tuổi, Họa sĩ thiết kế.

Anh cau mày. Tại sao anh lại chú ý đến chi tiết không liên quan này? Anh luôn giữ nguyên tắc: không cảm xúc, không can thiệp cá nhân. Cảm xúc chỉ làm suy giảm sự chính xác của một bác sĩ phẫu thuật.

Anh cất bệnh án đi, chỉnh lại cổ áo blouse trắng tinh tươm. Anh cần vào kiểm tra vết mổ và tình trạng chung một lần nữa trước khi nghỉ ngơi.

Bước vào phòng, anh Khang giữ thái độ chuyên nghiệp hoàn toàn.

“Cô Lê,” anh gọi, giọng nói vẫn điềm đạm. “Cô có nghe thấy tôi không?”

Thư Chi khẽ động đậy ngón tay. Mặc dù vẫn còn tác dụng của thuốc mê, cô cảm nhận được sự hiện diện quen thuộc của anh.

Anh bước đến bên giường, ánh mắt quét qua các chỉ số trên màn hình giám sát. Anh kéo tấm chăn mỏng lên cao hơn một chút, động tác rất nhỏ nhưng thể hiện sự chăm sóc vô thức.

“Phẫu thuật thành công. Nhưng hành trình phục hồi sẽ rất dài. Cô cần nghỉ ngơi. Tinh thần là quan trọng nhất.”

Lúc này, Thư Chi mở được đôi mắt, ánh nhìn mờ ảo của cô cố gắng tìm kiếm anh trong ánh đèn lờ mờ. Dù giọng nói lạnh như băng, cô vẫn cảm nhận được sự đảm bảo không lời anh dành cho cô.

Cô muốn cảm ơn, muốn hỏi anh về khả năng cô có thể đi lại được nữa hay không, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cô chỉ có thể nhìn anh chằm chằm.

Minh Khang nhìn lại cô. Giây phút đó, anh thấy một điều gì đó sâu hơn sự tuyệt vọng của một bệnh nhân. Anh thấy một sự mong chờ mãnh liệt.

Anh đứng thẳng dậy, giữ khoảng cách an toàn.

“Tôi là Bác sĩ Trần Minh Khang. Tôi sẽ là người chịu trách nhiệm chính về ca phẫu thuật và điều trị phục hồi cho cô. Cô hãy an tâm.” Anh nói một cách dứt khoát.

“Cô... hãy sống sót. Hãy chiến đấu.”

Anh rời khỏi phòng, đóng cửa nhẹ nhàng, mang theo mùi cồn y tế và hương bạc hà lạnh lẽo của mình.

Thư Chi chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng trong tâm trí cô, chỉ còn đọng lại đôi mắt lạnh lùng, quyền uy và lời tuyên bố đầy sức nặng của người đàn ông vừa rời đi: "Hãy chiến đấu."

Cô biết, từ giờ trở đi, cuộc chiến sinh tồn của cô sẽ gắn liền với vị bác sĩ tàn nhẫn và tài năng này. Một mối liên hệ vô hình, cấm đoán, vừa được thiết lập dưới ánh đèn phòng cấp cứu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×