vui vẻ với bác sĩ

Chương 2: KHUÔN MẶT VÔ CẢM VÀ ĐÔI MẮT KIÊN ĐỊNH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự nghiêm khắc của Bác sĩ Khang và những câu hỏi không lời.

Ba ngày sau ca phẫu thuật, Lê Thư Chi chính thức thoát khỏi tình trạng nguy kịch và được chuyển sang phòng bệnh riêng. Cơn đau vẫn hành hạ cô không ngừng, nhưng điều đáng sợ hơn cả là sự bất lực. Một họa sĩ, một người làm thiết kế nội thất, giờ đây phải nằm bất động, thậm chí việc tự mình cử động một ngón chân cũng là một điều xa xỉ.

Mỗi buổi sáng, Thư Chi đều chờ đợi.

Cô chờ đợi tiếng cửa mở, chờ đợi mùi hương quen thuộc của cồn y tế và bạc hà, chờ đợi bóng dáng cao lớn của Bác sĩ Trần Minh Khang.

Anh luôn đến sớm nhất, lúc bệnh viện còn chìm trong sự tĩnh lặng của buổi sớm. Anh không bao giờ cười, không bao giờ nói thừa một lời, và luôn giữ một khoảng cách vật lý chuẩn mực.

Lần thăm khám đầu tiên sau khi cô tỉnh táo hoàn toàn là một trải nghiệm đầy căng thẳng.

“Tình trạng vết mổ ổn định. Dấu hiệu sinh tồn tốt. Nhưng cô cần nhớ, cô không thể cử động chân phải trong vài tuần tới,” Minh Khang nói, ánh mắt anh tập trung hoàn toàn vào biểu đồ trên bệnh án, dường như tờ giấy quan trọng hơn khuôn mặt cô.

Thư Chi cố gắng lên tiếng, giọng cô khàn đặc. “Bác sĩ… khả năng đi lại của tôi…?”

Minh Khang ngước lên, đôi mắt anh không biểu lộ sự thương hại, mà chỉ có sự thật trần trụi của khoa học.

“Tôi đã giữ lại được cái chân cho cô. Nhưng việc đi lại bình thường cần nỗ lực phục hồi rất lớn, và không có gì là chắc chắn. Đừng hỏi những câu không có ý nghĩa lúc này. Cô chỉ cần làm theo những gì tôi yêu cầu, chính xác từng ly từng tí. Sự lơ là của cô có thể khiến mọi nỗ lực của chúng tôi đổ sông đổ bể.”

Lời nói của anh Khang như một gáo nước lạnh tạt vào sự hy vọng mong manh của Thư Chi. Cô cảm thấy tủi thân, nhưng đồng thời, sự nghiêm khắc ấy lại kích thích tính cách bướng bỉnh trong cô.

“Ý tôi là…” cô hít một hơi sâu, “nếu tôi nỗ lực, thì khả năng là bao nhiêu phần trăm?”

Minh Khang đặt bệnh án xuống, lần đầu tiên nhìn thẳng vào cô với một sự tập trung gần như chất vấn.

“Y học không có tỷ lệ phần trăm cụ thể cho nỗ lực. Cô là họa sĩ, đúng không? Nếu muốn cầm cọ vẽ trở lại sau chấn thương tay, cô phải cố gắng gấp trăm lần người khác. Chân cô cũng vậy. Hãy tập trung vào những gì cô có thể làm ngay bây giờ. Đó là nghỉ ngơi, và tin tưởng.”

Nói rồi, anh quay người đi. Mùi hương bạc hà thoảng qua, lạnh lẽo nhưng vẫn để lại một chút dư vị khó quên trong không khí.

Thư Chi nằm đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà. Cô cảm thấy bị xúc phạm, nhưng lại không thể phủ nhận sự chuyên nghiệp và thẳng thắn của anh.

Những ngày sau đó, Thư Chi bắt đầu quan sát vị bác sĩ của mình.

Minh Khang là một người đàn ông bí ẩn. Anh không bao giờ trò chuyện với y tá hay đồng nghiệp về những chuyện ngoài công việc. Anh luôn xuất hiện với chiếc áo blouse trắng tinh, tóc chải gọn gàng, và khuôn mặt không hề có nếp nhăn biểu cảm nào, như thể cuộc sống của anh được điều hành bằng một hệ thống máy móc tuyệt đối chính xác.

Nhưng có những khoảnh khắc, Thư Chi bắt được một tia sáng rất nhỏ trong đôi mắt anh.

Đó là lúc anh kiểm tra vết thương của cô.

Anh Khang rất cẩn trọng trong từng thao tác. Khi anh nhẹ nhàng tháo băng gạc, đôi bàn tay đeo găng của anh lộ ra vẻ thon dài và mạnh mẽ, nhưng lại di chuyển vô cùng tinh tế, như sợ làm đau cô. Mỗi lần ngón tay anh lướt nhẹ qua vùng da gần vết thương, một cảm giác tê dại, khó tả lan truyền khắp cơ thể Thư Chi. Đó không phải là đau đớn, mà là một sự nhạy cảm kỳ lạ, một sự nhận thức về giới tính đột ngột xuất hiện giữa ranh giới bác sĩ – bệnh nhân.

Hôm đó, khi thay băng, vết thương của cô chảy ra một chút dịch bất thường.

Minh Khang gần như lập tức cau mày. Anh cúi sát xuống, tập trung nghiên cứu vết thương. Khoảng cách giữa khuôn mặt anh và cô bỗng nhiên ngắn lại một cách nguy hiểm. Thư Chi có thể thấy rõ hàng mi dài và đậm của anh, và hơi thở đều đặn, ấm nóng của anh phả vào da thịt mình.

“Vết thương không được như tôi mong muốn. Có dấu hiệu sưng tấy nhẹ,” anh thì thầm, giọng nói trầm thấp và gần gũi hơn bất kỳ lúc nào trước đó.

Thư Chi cảm thấy má mình nóng bừng, một phản ứng hoàn toàn không liên quan đến vết thương.

“Tôi… tôi đã rất cẩn thận mà,” cô lắp bắp.

Minh Khang ngước lên, ánh mắt anh khóa chặt lấy cô. Lần này, ánh mắt đó không phải là sự lạnh lùng của khoa học, mà là một sự kiểm tra sâu sắc, như thể anh đang muốn đọc xem có sự dối trá nào trong tâm trí cô không.

“Cẩn thận là chưa đủ, cô Thư Chi. Cô cần tuyệt đối làm theo những gì y tá hướng dẫn. Đừng tự ý thay đổi tư thế, dù chỉ là một centimet.”

Dù lời nói mang tính chất cảnh cáo, nhưng sự gần gũi đột ngột khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt. Cô cảm nhận được một luồng sức hút mạnh mẽ, khiến cô muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt vô cảm ấy, muốn biết điều gì đang ẩn giấu bên dưới lớp băng chắn và vẻ ngoài lạnh lẽo.

Anh Khang nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cô. Anh đứng thẳng dậy, lùi lại một bước, lập tức khôi phục khoảng cách an toàn và sự chuyên nghiệp.

“Y tá sẽ vào tiêm thuốc kháng sinh và điều chỉnh liều giảm đau. Cô cần nghỉ ngơi.”

Anh lại rời đi. Nhưng lần này, Thư Chi cảm thấy có điều gì đó khác biệt. Cô tin rằng, trong khoảnh khắc đó, anh Khang cũng đã nhận ra sự căng thẳng khác thường vừa len lỏi giữa họ.

Tối hôm đó, Thư Chi không thể ngủ được. Cô nghĩ về đôi mắt Minh Khang. Đôi mắt kiên định, luôn nhìn vào sự thật, nhưng ẩn sâu bên trong là một sự cô độc và một nỗi buồn không tên.

Cô quyết định. Cô không chỉ muốn chữa lành vết thương thể xác. Cô muốn phá vỡ bức tường băng bao bọc vị bác sĩ này.

Sáng hôm sau, khi Minh Khang bước vào, trên bàn cạnh giường Thư Chi có một lọ hoa nhỏ được cắm rất đơn giản, chỉ là một nhành hoa cúc trắng cô nhờ y tá mua giúp.

“Tôi hy vọng Bác sĩ Khang không thấy phiền khi tôi trang trí phòng một chút,” Thư Chi nói, nở một nụ cười rạng rỡ nhất có thể.

Minh Khang liếc nhìn lọ hoa, rồi lại nhìn cô. Khóe môi anh hơi mím lại, một cử chỉ nhỏ bé mà cô chưa từng thấy ở anh.

“Phòng bệnh cần sự sạch sẽ tuyệt đối, cô Thư Chi,” anh trả lời, giọng vẫn lạnh lùng, nhưng có vẻ chậm hơn một giây.

“Hoa là biểu tượng của sự sống, Bác sĩ. Tôi đang cố gắng tạo ra sự sống ở nơi chỉ có sự đau đớn.”

Minh Khang không đáp lại, nhưng anh không yêu cầu cô vứt bỏ lọ hoa. Anh chỉ tiếp tục kiểm tra các chỉ số, nhưng Thư Chi nhận ra, anh Khang đã nán lại lâu hơn thường lệ.

Cô biết, cuộc chiến của cô đã bắt đầu. Nó không chỉ là cuộc chiến với chấn thương, mà là cuộc chiến để kéo vị bác sĩ lạnh lùng ấy ra khỏi lớp vỏ bọc băng giá của chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×