vui vẻ với bác sĩ

Chương 6: NGHI THỨC BUỔI SÁNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hương cà phê, mùi cồn y tế và sự thân mật được mặc định.

Sau sự kiện đêm đau đớn đó, một "nghi thức" mới đã được thiết lập giữa Lê Thư Chi và Bác sĩ Trần Minh Khang.

Minh Khang vẫn luôn là người đến thăm phòng Thư Chi sớm nhất. Nhưng giờ đây, anh Khang không chỉ đến để kiểm tra các chỉ số. Anh Khang mang theo sự tĩnh lặng của buổi sáng sớm và, thường xuyên hơn, một cốc cà phê đen.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Thư Chi đã tỉnh giấc, cô nằm chờ đợi. Ánh sáng mặt trời vừa bắt đầu xuyên qua rèm cửa. Đúng 7 giờ sáng, cửa phòng khẽ mở.

Minh Khang bước vào, trên tay anh Khang là một cốc cà phê. Anh Khang đặt nó lên bàn, cách xa tầm với của cô. Mùi cà phê rang xay đậm đặc, thơm nồng, lan tỏa trong không khí lạnh lẽo của phòng bệnh, hòa với mùi cồn y tế luôn thoang thoảng trên áo anh Khang, tạo nên một sự kết hợp mùi hương kỳ lạ nhưng quen thuộc.

Anh Khang bắt đầu kiểm tra vết thương, và lần này, Thư Chi không còn thấy căng thẳng vì sự gần gũi nữa. Sự tin tưởng đã xóa nhòa sự lúng túng. Cô bình thản quan sát khuôn mặt anh Khang, cảm nhận sự tập trung cao độ của anh Khang trong từng thao tác.

“Vết thương đang lành tốt. Cô đã tuân thủ việc nghỉ ngơi tuyệt đối,” anh Khang nhận xét, giọng anh Khang vẫn lạnh lùng, nhưng có sự hài lòng ngầm.

“Tôi đã hứa là sẽ chiến đấu mà, Bác sĩ Khang,” Thư Chi cười nhẹ. “Và cà phê của anh Khang có tác dụng phụ rất tốt.”

Minh Khang nhướng mày. “Cà phê không có trong phác đồ điều trị.”

“Nhưng sự hiện diện của nó thì có. Mùi cà phê làm tôi cảm thấy không còn ở bệnh viện nữa.”

Anh Khang không đáp, chỉ tiếp tục thay băng một cách im lặng. Nhưng Thư Chi thấy khóe môi anh Khang hơi nhếch lên, một cử chỉ nhỏ bé mà cô bắt đầu học được cách nhận ra.

Sau khi hoàn tất công việc y khoa, thay vì rời đi ngay như trước, Khang lại kéo ghế ra ngồi xuống, nhâm nhi cốc cà phê của mình. Anh Khang không nhìn cô, mà nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng mặt trời đang dần chiếu rọi khu vườn bệnh viện.

Đây là khoảng thời gian "nửa phút riêng tư" của họ.

“Hôm qua, cô có vẽ gì không?” Minh Khang bất ngờ hỏi.

Thư Chi mỉm cười. Anh Khang đã nhớ đến cuộc trò chuyện đêm khuya của họ.

“Tôi có. Tôi vẽ một chiếc lá phong đang rơi. Nó cần phải buông bỏ sự bồng bềnh để có thể chạm đất và bắt đầu một chu kỳ mới.”

Minh Khang quay đầu lại, ánh mắt anh Khang nhìn cô chăm chú, không phải như một bác sĩ, mà như một người đang lắng nghe.

“Một triết lý thú vị,” anh Khang nói, giọng anh Khang trầm và có sự suy tư. “Cũng giống như một số người, cần phải buông bỏ gánh nặng quá khứ để bắt đầu một chu kỳ mới.”

Thư Chi hiểu anh Khang đang nói đến chính mình. Cô biết anh Khang đang mang một gánh nặng vô hình nào đó.

“Nếu chiếc lá buông bỏ, nó sẽ rơi xuống một cách nhẹ nhàng. Nhưng nếu nó cố níu kéo, nó sẽ bị gió xé tan,” Thư Chi nói, ánh mắt cô đầy sự cảm thông.

Minh Khang lại im lặng. Anh Khang uống một ngụm cà phê, rồi đặt cốc xuống.

“Đừng cố gắng trở thành nhà tâm lý học, cô Thư Chi. Cô chỉ cần là một bệnh nhân tốt.” Giọng anh Khang lại trở nên nghiêm khắc, như một lời cảnh báo bản thân.

Thư Chi không giận. Cô biết anh Khang đang tự dựng lại bức tường.

“Bác sĩ Khang, anh Khang có biết tại sao tôi lại chọn thiết kế nội thất không?” cô hỏi.

Anh Khang lắc đầu.

“Bởi vì tôi tin rằng một không gian được thiết kế tốt có thể chữa lành tinh thần. Mọi thứ phải có sự sắp xếp và ấm áp. Mọi người đều cần một nơi an toàn để trở về.”

Cô nhìn anh Khang, ánh mắt cô muốn truyền tải một thông điệp không lời: Phòng bệnh của tôi đã trở thành một nơi an toàn cho cả hai chúng ta.

Minh Khang né tránh ánh mắt cô, đứng dậy. Anh Khang đưa tay ra, chạm nhẹ vào lọ hoa cúc trắng trên bàn, rồi nhanh chóng rút về.

“Tốt. Hãy giữ tinh thần này. Phục hồi không chỉ là vật lý,” anh Khang nói, rồi lại khoác lên mình sự lạnh lùng hoàn hảo.

Anh Khang rời đi.

Thư Chi nằm đó, hơi ấm từ cốc cà phê còn vương lại. Cô biết, nửa phút đó, Bác sĩ Khang đã cho phép bản thân anh Khang bước ra khỏi chiếc áo blouse, chia sẻ một góc khuất trong tâm hồn anh Khang.

Cô mỉm cười. Mối quan hệ của họ đang phát triển một cách lặng lẽ, thông qua những lời khuyên y học, những câu triết lý cuộc sống, và mùi hương cà phê ấm áp xen lẫn cồn y tế lạnh lùng.

Nghi thức buổi sáng này, đối với Thư Chi, đã trở thành khoảnh khắc lãng mạn nhất trong ngày, một lời hứa không lời về sự chăm sóc và kết nối tinh thần. Cô quyết tâm giữ vững tinh thần này, vì cô biết, cô đang giúp đỡ anh Khang, người đã cứu mạng cô, từng chút một, trở lại là một người đàn ông có cảm xúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×