Phép lạ của sự tin tưởng và cái chạm vượt qua giới hạn y học.
Sau cuộc trò chuyện đêm khuya, sự thân mật vô hình giữa Lê Thư Chi và Bác sĩ Trần Minh Khang dường như đã tăng lên một cấp độ mới. Khang vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp tuyệt đối trong giờ làm việc, nhưng Thư Chi nhận thấy ánh mắt anh nán lại trên cô lâu hơn một chút, và sự nghiêm khắc của anh dường như có pha thêm một chút dịu dàng được che giấu.
Tuy nhiên, cơ thể không phải lúc nào cũng nghe theo ý chí.
Đó là buổi chiều ngày thứ tám sau phẫu thuật. Tác dụng của thuốc giảm đau bắt đầu suy giảm nhanh hơn dự kiến. Cơn đau đột ngột ập đến, dữ dội và buốt giá, khiến Thư Chi không kịp phản ứng.
Cô cắn chặt môi, cố gắng không kêu lên, nhớ lại lời Khang dặn về việc phải kiên cường. Nhưng cơn đau từ vết thương và xương gãy quá sức chịu đựng, khiến cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh và run rẩy.
Y tá đã được gọi đến, nhưng vì đây là phòng bệnh đặc biệt, y tá cần phải thông báo cho bác sĩ điều trị chính trước khi tăng liều.
Minh Khang đang bận họp, nhưng khi nhận được điện thoại từ y tá với giọng gấp gáp, anh lập tức cắt ngang cuộc họp và chạy về phòng bệnh của Thư Chi.
Anh bước vào, và ngay lập tức thấy sự khác biệt.
Thư Chi đang nằm nghiêng một chút, lưng cô cong lại theo phản xạ của cơ thể muốn tự bảo vệ. Cô run bần bật, khuôn mặt tái mét, môi cô đã bật máu vì cố cắn.
Minh Khang xé toạc lớp áo blouse bên ngoài, ném chiếc áo sang một bên. Anh đến bên giường, hành động nhanh chóng và dứt khoát.
“Cô Lê, nghe tôi nói! Hít sâu vào! Cô đang kháng cự cơn đau, việc đó chỉ làm cô căng cơ hơn!”
Anh kiểm tra mạch, rồi kiểm tra nhanh vị trí vết thương. Anh Khang quay sang y tá: “Tăng liều Morphine. Nhanh lên!”
Nhưng cơn đau đang quá mạnh, thuốc không thể có tác dụng ngay lập tức. Thư Chi không còn phân biệt được không gian, chỉ có cơn đau như muốn xé toạc cô ra làm hai.
“Bác sĩ… Khang…” cô thều thào, nắm chặt lấy ga giường.
Minh Khang nhìn cô, ánh mắt anh Khang đầy sự tập trung và một chút lo lắng hiếm thấy. Anh biết, trong tình trạng này, sự tiếp xúc vật lý mang tính trấn an là cần thiết hơn bất cứ thứ gì khác.
Anh đưa tay, gỡ tay cô ra khỏi tấm ga giường nhàu nát. Rồi, anh làm một hành động mà không một bác sĩ chuyên nghiệp nào được phép làm: Anh Khang dùng tay trần, nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của cô.
Bàn tay anh ấm, mạnh mẽ, và hoàn toàn khác với cái chạm thăm khám trước đây. Đây là một cái chạm mang tính chất của con người, một sự kết nối.
“Tôi ở đây. Cô sẽ ổn. Tôi sẽ không để cô đau đớn,” anh Khang thì thầm, giọng anh Khang trầm và gần gũi.
Rồi, anh đặt tay còn lại lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc bết dính sang một bên. Cái chạm dịu dàng đó, tuy ngắn ngủi, lại mang theo một dòng điện xoa dịu.
Thư Chi cảm nhận được sự ấm áp, sự kiên cố từ bàn tay anh. Cô bỗng nhiên có một niềm tin tuyệt đối, buông bỏ mọi sự phòng vệ. Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn phó mặc cơn đau và sự sống của mình cho người đàn ông này.
“Đừng rời khỏi đây…” cô van xin bằng một tiếng thở dốc, giọng cô gần như vô nghĩa.
“Tôi sẽ không rời đi. Tôi đã hứa là sẽ chăm sóc cô,” Minh Khang đáp.
Y tá tiêm thuốc giảm đau. Minh Khang vẫn giữ nguyên tư thế, nắm tay cô, vuốt nhẹ trán cô, cho đến khi thuốc bắt đầu có tác dụng. Cơn co thắt trong cơ thể Thư Chi từ từ giãn ra.
Thư Chi chìm dần vào sự nhẹ nhõm, nhưng tay cô vẫn nắm chặt tay anh Khang, không buông. Cô dựa vào hơi ấm đó.
Minh Khang nhìn xuống bàn tay mình đang bị cô nắm giữ. Anh có thể dễ dàng rút tay ra, nhưng anh không làm vậy. Anh cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối, sự phụ thuộc hoàn toàn của cô vào anh.
Cảm giác đó vừa làm anh Khang cảm thấy tội lỗi vì đã phá vỡ ranh giới, vừa tạo ra một sự rung động không thể chối từ. Anh Khang đã bị bao bọc trong lớp vỏ lạnh lùng quá lâu, và sự ấm áp thuần túy từ cô gái trẻ này đang làm tan chảy bức tường phòng ngự của anh.
Khi Thư Chi chìm vào giấc ngủ sâu, nhịp thở của cô dần đều đặn trở lại. Minh Khang nhẹ nhàng gỡ tay cô ra. Anh Khang nán lại một chút, đặt lại tay cô ngay ngắn trên ngực.
Anh nhìn cô gái đang ngủ, khuôn mặt thanh tú, yên bình. Anh nhận ra, sự quan tâm anh Khang dành cho cô không còn là sự quan tâm của một bác sĩ đối với bệnh nhân nữa. Anh Khang thực sự sợ hãi khi thấy cô đau đớn đến vậy.
Minh Khang cúi xuống, chỉnh lại chăn cho cô. Đầu anh Khang nghiêng sát vào cô, anh Khang có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng, tinh khiết của tóc cô, pha lẫn mùi thuốc sát trùng.
“Cô cần phải sống sót và đi lại được, Thư Chi,” anh Khang thì thầm, giọng anh Khang nhẹ hơn cả tiếng gió thoảng qua. “Tôi không thể để cô thất vọng. Cũng không thể để bản thân mình thất bại lần nữa.”
Anh Khang đứng dậy, đi đến cửa, nhặt chiếc áo blouse trắng của mình lên, khoác lại lớp vỏ chuyên nghiệp.
Anh quay sang y tá, giọng anh Khang lại trở nên sắc lạnh và dứt khoát. “Theo dõi sát. Bất kỳ sự thay đổi nào, báo cho tôi ngay lập tức.”
Minh Khang rời khỏi phòng bệnh, nhưng cảm giác ấm áp từ bàn tay Thư Chi vẫn còn lưu lại trên da anh. Anh bước đi nhanh hơn, cố gắng rũ bỏ thứ cảm xúc vượt ngoài khoa học đang quấn lấy mình.
Thư Chi mở mắt, cô đã tỉnh dậy trước khi anh đi. Cô nhìn theo bóng lưng anh Khang khuất sau cánh cửa. Cô biết, anh Khang vừa cho cô thấy một góc khuất, một phần mềm yếu và nhân tính mà anh Khang luôn giấu kín.
Sự tin tưởng của cô đã đổi lại sự dịu dàng và lời hứa không lời của anh Khang. Cô khẽ mỉm cười, cảm nhận được hơi ấm vẫn còn vương vấn trên bàn tay mình. Trong căn phòng lạnh lẽo này, cô và anh Khang vừa tạo ra một phép lạ của riêng họ.