vùng đất câm lặng

Chương 3: Tiếng vang của cái chết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ sáu mở ra trong một không gian u ám. Mặt trời ló dạng qua những đám mây dày đặc, ánh sáng yếu ớt phản chiếu trên các mảnh kính vỡ, khiến đường phố càng trở nên lạnh lẽo và rợn người. Chúng tôi—Lâm, Minh, Hà và Mai—tiếp tục hành trình ra ngoại ô. Nhưng hôm nay, nỗi sợ không còn chỉ là sinh vật lẻ loi, mà là cảm giác một bầy săn đang theo dõi, âm thầm nhưng đầy uy lực.

Chúng tôi di chuyển dọc theo một con đường chính đã hỏng nặng, giữa những tòa nhà đổ nát và xe cộ văng ngổn ngang. Mọi bước đi đều cẩn trọng, từng tiếng rắc của sỏi, từng cử động của cơ thể đều được tính toán. Tôi cảm nhận một áp lực lạ trong không khí, như thể không gian xung quanh bị nén lại. Minh ra hiệu, mắt mở to, cảnh báo rằng sinh vật đang gần. Nhưng lần này, có điều gì đó khác.

Một loạt tiếng gầm trầm, thấp và dài vang lên từ phía cuối đường, lan tỏa khắp không gian. Chúng tôi dừng lại, nằm rạp xuống, tim đập mạnh. Đây không còn là một sinh vật đơn độc nữa, mà là một đàn săn mồi, và âm thanh chúng phát ra như bản giao hưởng của nỗi sợ, đánh thức sự hoảng loạn trong cơ thể.

Hà thì thầm bằng ký hiệu: “Bốn… sáu… bảy… chắc chắn là một đàn.” Chúng tôi đếm các bước chân âm thanh phản chiếu từ mặt đất, cảm nhận nhịp điệu rung động mà sinh vật tạo ra. Một sai sót nhỏ, một bước chân mạnh, và chúng tôi sẽ chết.

Mai giữ tay tôi, ra hiệu phải đi theo hướng vòng, tránh con đường chính. Chúng tôi băng qua các ngõ hẻm, cúi người, di chuyển từng bước nhỏ, đôi mắt căng ra, lắng nghe mọi tiếng động. Mỗi tiếng hít thở, mỗi nhịp tim đều trở thành nguy cơ tiềm tàng. Chúng tôi phải học cách thở thật nhẹ, phối hợp nhịp tim với nhau, để không tạo ra bất kỳ rung động nào.

Khi băng qua một công viên hoang, chúng tôi bắt gặp xác một nhóm sống sót khác. Thân thể họ biến dạng, mắt mở trừng trừng, miệng mấp máy nhưng không phát ra âm thanh. Một trong số họ cầm một chiếc loa mini, cố phát ra tiếng động để đánh lạc hướng sinh vật—nhưng thất bại. Sinh vật đã xuất hiện, tấn công, và tất cả biến mất chỉ trong vài giây. Chúng tôi đứng sững, nhìn khoảng không trống rỗng, cảm nhận áp lực tột cùng: âm thanh, dù cố tạo ra để sống sót, cũng là lời nguyền.

Chúng tôi tiếp tục di chuyển, đi vào một con hẻm hẹp giữa hai tòa nhà đổ nát. Sinh vật xuất hiện ở phía trước, lướt qua như bóng đen, không mắt nhưng cực kỳ tinh nhạy với âm thanh. Tôi nhớ lại cuốn sổ tìm thấy ngày đầu tiên: có những ghi chú về những khu vực đàn sinh vật thường xuất hiện, những nơi âm thanh được khuếch đại và dễ bị phát hiện.

Chúng tôi áp sát tường, thậm chí nằm sát xuống đất, nhích từng chút một. Một bước chân mạnh, một tiếng thở hụt, và sinh vật ngay lập tức phản ứng. Tiếng gầm vang lên quanh chúng tôi, như vòng tròn áp lực, bao trùm, khiến mọi giác quan căng như dây đàn. Minh thì thầm ra hiệu: “Không thể đi thẳng, phải rẽ sang phải.” Chúng tôi quay, bước khẽ, và may mắn thoát khỏi tầm phát hiện trong gang tấc.

Tuy nhiên, khi bước qua một ngôi nhà bỏ hoang, chúng tôi vô tình khuấy động một sinh vật khác—có lẽ là thành viên đàn còn lại. Nó di chuyển theo hướng âm thanh chúng tôi tạo ra, tốc độ nhanh đến mức khó tin. Tôi cảm nhận được áp lực từ không gian, rung động qua sàn nhà, và biết rằng mỗi bước đi đều là một lựa chọn sống hay chết.

Chúng tôi tìm cách ẩn mình trong một căn hầm cũ, nơi cửa sắt rỉ sét và các bức tường dày tạo ra lớp chắn âm thanh. Trong hầm tối, chúng tôi thở nhẹ, nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim nhau. Sinh vật ngoài kia vẫn gầm gừ, âm thanh vang lên từ mọi phía, như một bản giao hưởng kinh hoàng. Chúng tôi biết rằng, nếu một người sơ suất, cả nhóm sẽ không còn cơ hội.

Trong hầm, Mai bất ngờ lục tìm một cuốn nhật ký cũ, trang giấy nát nhưng vẫn đọc được. Nó ghi lại: “Sinh vật không phải tự nhiên xuất hiện. Đây là thử nghiệm… một dạng sinh vật săn mồi siêu âm, được tạo ra bởi dịch bệnh để kiểm soát con người. Chúng cảm nhận âm thanh, nhưng còn biết học hỏi và phát triển kỹ năng săn mồi.” Tôi đọc xong, cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cột sống.

Chúng tôi nhận ra rằng sinh vật không phải đơn giản, mà là kết quả của sự kết hợp giữa dịch bệnh và công nghệ hoặc thực thể siêu nhiên nào đó. Điều này giải thích tại sao chúng lại thông minh, nhanh nhẹn, và có khả năng phản ứng với từng rung động nhỏ. Mọi cố gắng đơn độc đều vô ích, hợp tác nhóm là điều bắt buộc, nhưng cũng đầy nguy hiểm.

Khi đêm xuống, chúng tôi quyết định tiếp tục hành trình ra ngoại ô vào sáng hôm sau. Chúng tôi phân công người quan sát, người chuẩn bị thực phẩm, và người giữ tinh thần nhóm. Nhưng hôm nay, bài học cứng rắn là: bầy sinh vật thông minh hơn tưởng tượng, và sự hấp tấp sẽ trả giá bằng mạng sống.

Trước khi nhắm mắt, tôi nhìn nhóm và nghĩ về Hùng, nạn nhân đầu tiên của sinh vật săn mồi. Mỗi người trong chúng tôi đều biết rằng, để sống sót, im lặng không chỉ là luật sinh tồn, mà là nghệ thuật sống. Phải di chuyển như bóng, thở như gió, và phản ứng như nước chảy—chậm nhưng không ngừng, khéo léo nhưng quyết đoán.

Trong bóng tối của căn hầm, chúng tôi nghe thấy tiếng gió thổi qua các kẽ hở, âm thanh tĩnh mịch như nhấn mạnh một điều: mọi thứ trên thế giới này đều đang nghe, đều đang quan sát, và mọi sai lầm đều trả giá bằng máu. Sinh vật săn mồi không mắt, dịch bệnh quái ác, và thế giới rùng rợn này đã biến chúng tôi từ con người bình thường thành những sinh tồn gia trong thế giới im lặng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×