vùng đất câm lặng

Chương 5: Cơn bão im lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tám bắt đầu với một bầu trời nặng nề và âm u. Gió thổi qua các tòa nhà đổ nát, mang theo mùi ẩm mốc, đất và kim loại rỉ sét. Chúng tôi—Lâm, Minh, Hà, Mai cùng nhóm sống sót mới gặp hôm qua—tiếp tục hành trình ra ngoại ô. Nhưng hôm nay, một điều gì đó khác thường đang chờ chúng tôi: sinh vật săn mồi đã tập hợp thành cơn bão chết chóc, sẵn sàng tấn công bất cứ rung động nào trên đường đi.

Chúng tôi rời nhà kho từ sáng sớm, di chuyển qua một con đường đất nhỏ, nơi cỏ dại mọc um tùm. Mọi bước chân đều được tính toán tỉ mỉ: đi trên các tảng đá, tránh chạm vào sỏi và nhánh cây khô. Mỗi nhịp thở đều được kiểm soát, và tôi cảm nhận áp lực từ không gian xung quanh—một sự im lặng tột cùng, không phải thanh bình mà là bức màn rùng rợn đang dần siết chặt.

Khi đi qua một khu vực mở, chúng tôi nghe thấy tiếng gầm trầm, vang xa từ nhiều hướng. Chúng xuất hiện không phải lẻ tẻ nữa, mà như một cơn bão sống, di chuyển đồng bộ, săn theo từng rung động nhỏ. Minh ra hiệu, mắt mở to: “Đàn sinh vật… đông hơn chúng ta tưởng.” Chúng tôi hiểu rằng nếu tiếp tục trên con đường này, rủi ro gần như tuyệt đối.

Chúng tôi phải tìm nơi ẩn nấp. Bên trái, một tòa nhà bỏ hoang cao hai tầng có vẻ vững chắc, nhưng cửa sắt kêu rít khi mở ra. Chúng tôi khẽ đẩy cửa, áp sát vào tường, tim đập mạnh. Sinh vật đã phát hiện tiếng động—từ đâu, tôi không biết, nhưng áp lực xung quanh dồn dập, như thể mọi rung động trong không gian đều được nó cảm nhận.

Chúng tôi trốn vào tầng hai, nằm rạp xuống, tim đập loạn nhịp. Cánh cửa rung nhẹ dưới áp lực của sinh vật bên ngoài, gầm gừ liên tục. Tôi nhận ra rằng sinh vật săn mồi không chỉ tinh nhạy với âm thanh mà còn biết phối hợp tấn công theo đàn, cố áp sát từng ngóc ngách để phát hiện con mồi.

Hà run rẩy, mắt dõi theo bóng tối ngoài cửa sổ. Mai ra hiệu phải giữ im lặng. Mỗi tiếng thở, mỗi nhịp tim đều được tính toán cẩn thận. Chúng tôi học cách hòa mình vào bóng tối, di chuyển như bóng, thở như gió, và phản ứng như nước chảy—chậm nhưng quyết đoán, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

Cơn bão sinh vật kéo dài cả buổi sáng. Chúng di chuyển quanh tòa nhà, tạo ra áp lực liên tục, thử nghiệm mọi rung động mà con người tạo ra. Một sinh vật tiến sát cửa, gầm gừ, lắng nghe. Chúng tôi nín thở, cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở. Khi sinh vật biến mất, chúng tôi thở phào, nhưng không ai dám nói một lời.

Trong lúc nghỉ ngơi tạm thời, tôi tìm thấy một thiết bị điện tử cũ, dường như thuộc về nhóm sống sót trước đó. Nó phát ra một tần số âm thanh thấp, có thể gây nhiễu cảm giác âm thanh của sinh vật, tạo ra cơ hội thoát. Chúng tôi thử nghiệm, và thấy sinh vật hoang mang, lùi lại một bước. Đây có thể là vũ khí duy nhất trong thế giới này, nơi âm thanh là mối nguy hiểm.

Buổi chiều, chúng tôi quyết định tiếp tục hành trình. Con đường dẫn vào khu vực ngoại ô xanh, nhưng không hề dễ dàng. Sinh vật xuất hiện từ mọi hướng, gầm gừ, áp sát, di chuyển theo bầy. Một bước đi sai lầm, một tiếng sỏi rơi, sinh vật lập tức phản ứng. Chúng tôi phải chạy, nhưng tốc độ phải vừa đủ để không tạo ra rung động mạnh. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đối diện với cuộc săn toàn diện, nơi sự phối hợp nhóm và chiến thuật sinh tồn được kiểm nghiệm nghiêm ngặt.

Trong lúc chạy, Minh sơ ý giẫm lên một nhánh cây khô. Tiếng rắc vang lên khô khốc. Ngay lập tức, sinh vật xuất hiện từ cả bốn phía. Chúng di chuyển cực nhanh, áp sát, tạo thành vòng vây áp lực, khiến tim chúng tôi gần như nổ tung. Tôi ra hiệu cho nhóm nhảy lên một tảng bê tông lớn, Mai và Hà theo sát. Sinh vật tiếp tục gầm gừ xung quanh, nhưng không thể tiếp cận do địa hình phức tạp.

Chúng tôi nhận ra rằng mỗi môi trường đều có điểm mạnh và điểm yếu. Trong khu rừng hoặc tòa nhà đổ nát, sinh vật kiểm soát âm thanh tốt hơn. Trong vùng đất mở, địa hình phức tạp có thể tạo ra cơ hội thoát, nếu biết tận dụng. Chúng tôi phải học cách tìm ra môi trường sống an toàn nhất trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm.

Khi đêm xuống, nhóm quyết định dựng trại tạm bợ trong một tòa nhà bỏ hoang khác, an toàn hơn so với ban ngày. Chúng tôi bít kín cửa sổ, trải chăn để giảm rung động, và chia nhau trực canh. Trong bóng tối, mọi người lắng nghe nhịp tim nhau, từng tiếng thở đều phải kiểm soát. Sinh vật ngoài kia vẫn gầm gừ, tạo ra áp lực kinh khủng.

Trong lúc kiểm tra trại, tôi phát hiện một cuốn sổ nhật ký khác, ghi lại chi tiết về sinh vật: “Chúng là kết quả của thử nghiệm dịch bệnh và sự can thiệp nhân tạo. Chúng săn con người bằng âm thanh, học hỏi nhanh, và tiến hóa theo từng rung động mà con người tạo ra. Một đàn lớn có thể tiêu diệt bất cứ nhóm sống sót nào nếu không biết phối hợp và kiểm soát âm thanh.” Tôi đọc xong, cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cột sống. Sinh vật không chỉ là nguy cơ, mà là thử thách về trí tuệ, chiến thuật và tinh thần con người.

Chúng tôi nhận ra rằng để sống sót, hợp tác nhóm, chiến thuật, môi trường và kiểm soát âm thanh là chìa khóa. Nhưng đồng thời, rủi ro luôn hiện hữu: một sai lầm nhỏ có thể kết thúc mạng sống của cả nhóm. Chúng tôi nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim nhau, và biết rằng ngày mai sẽ còn khó khăn hơn, khi phải tiếp tục hành trình qua những vùng đất mở, đối diện với nhiều đàn sinh vật và nguy cơ bất ngờ từ dịch bệnh.

Trước khi nhắm mắt, tôi nhìn nhóm, thấy nỗi sợ, mệt mỏi, nhưng cũng là quyết tâm. Chúng tôi biết rằng trên thế giới này, chỉ có im lặng và chiến thuật mới cứu sống chúng tôi, và rằng mỗi bước đi, mỗi hơi thở, mỗi quyết định đều có thể là sự lựa chọn giữa sống và chết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×