vùng đất câm lặng

Chương 6: Bí mật dưới bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ chín mở ra với bầu trời u ám, mây dày như một tấm màn đen kéo dài vô tận. Không gian tĩnh lặng đến mức đáng sợ, chỉ thỉnh thoảng có tiếng lá rơi khẽ trên mặt đất hoặc tiếng cành cây gãy trong gió. Chúng tôi—Lâm, Minh, Hà, Mai và nhóm sống sót mới—tiếp tục hành trình ra ngoại ô, nơi hy vọng về nước sạch, thực phẩm và an toàn tạm thời vẫn còn. Nhưng hôm nay, chúng tôi phải đối mặt với một thử thách hoàn toàn khác: sự phục kích bất ngờ và một bí mật kinh hoàng về sinh vật săn mồi.

Chúng tôi rời trại tạm từ sáng sớm, đi theo con đường nhỏ, băng qua những cánh đồng hoang. Mọi bước đi đều cẩn trọng, kiểm soát nhịp tim, từng hơi thở đều được tính toán kỹ lưỡng. Tôi cảm nhận áp lực từ không gian xung quanh—một sự im lặng tột cùng, không phải thanh bình mà là bức màn rùng rợn đang siết chặt chúng tôi từ mọi phía.

Khi đi qua một cánh rừng thưa, chúng tôi nhận thấy dấu hiệu lạ: các tán lá khô bị gãy theo từng đoạn, như thể sinh vật đã di chuyển qua đây gần đây, để lại vết tích âm thầm nhưng rõ ràng. Minh ra hiệu im lặng tuyệt đối, áp sát vào tường cây, nhịp tim căng như dây đàn. Chúng tôi phải học cách đọc rung động từ môi trường, xác định hướng đi và vị trí của sinh vật, chỉ bằng cảm nhận âm thanh và ánh sáng mờ ảo.

Bất ngờ, một tiếng động khô khốc vang lên phía sau—Hà sơ ý giẫm lên một cành cây khô. Ngay lập tức, sinh vật xuất hiện từ nhiều hướng, áp sát nhanh như chớp. Đây là cuộc phục kích đầu tiên mà chúng tôi phải đối mặt, áp lực xung quanh dồn dập, tim đập rộn ràng. Tôi ra hiệu cho nhóm chia làm hai hướng, Mai dẫn một nửa về phía tảng đá lớn, tôi dẫn phần còn lại vòng sang bên trái, cố giữ khoảng cách và giảm rung động.

Sinh vật gầm gừ, tiến sát từng bước, nhưng chúng không tấn công trực tiếp. Thay vào đó, chúng tạo ra một vòng vây âm thanh, dò xét từng rung động. Tôi nhận ra rằng sinh vật không chỉ nhạy âm thanh mà còn biết chiến thuật săn mồi, thử nghiệm và học hỏi từ cách chúng tôi di chuyển. Đây là lần đầu tiên chúng tôi cảm nhận trí thông minh đáng sợ của kẻ săn mồi này.

Trong lúc chạy, Minh phát hiện một hầm trú ẩn cũ, sâu dưới đất, cánh cửa sắt còn nguyên. Chúng tôi lao vào, đóng cửa lại, áp sát tường. Sinh vật gầm gừ ngoài cửa, thử mọi cách để phá cửa, nhưng tảng sắt nặng khiến chúng không thể vào. Trong hầm, chúng tôi thở hổn hển, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là lần đầu tiên chúng tôi thoát khỏi vòng vây trực tiếp, nhờ vào môi trường và phản ứng nhanh.

Sau khi sinh vật rút đi, chúng tôi bắt đầu khám phá hầm. Bên trong, có một kho lưu trữ cũ kỹ, với những tài liệu, thiết bị điện tử và bản đồ bị hỏng. Tôi tìm thấy một bản báo cáo khoa học: sinh vật không mắt là sản phẩm của dịch bệnh và một dự án sinh học bí ẩn, được tạo ra nhằm kiểm soát con người. Chúng cảm nhận âm thanh, rung động, nhịp tim và phát triển trí thông minh theo cách săn mồi theo đàn, có khả năng học hỏi và thích nghi nhanh chóng.

Thông tin này khiến cả nhóm rùng mình. Chúng tôi nhận ra rằng nguy cơ không chỉ là sinh vật, mà còn là sự thao túng nhân tạo từ một thế lực nào đó, khiến con người không còn quyền chủ động. Dịch bệnh và sinh vật săn mồi hợp lực, biến thế giới thành một môi trường thử nghiệm sinh tồn tàn nhẫn.

Chúng tôi tiếp tục kiểm tra hầm và phát hiện thiết bị phát tần số âm thanh thấp, tương tự như thiết bị thử nghiệm hôm trước, nhưng công suất lớn hơn nhiều. Nếu sử dụng đúng cách, nó có thể gây nhiễu toàn bộ đàn sinh vật trong bán kính lớn, tạo cơ hội chạy thoát. Chúng tôi quyết định mang thiết bị này theo, dù biết rằng mỗi bước di chuyển, mỗi tiếng động từ thiết bị đều có thể thu hút sinh vật gần đó.

Buổi chiều, khi rời hầm, chúng tôi đi qua một khu vực trống, cỏ cao quá đầu người. Sinh vật xuất hiện từ mọi phía, gầm gừ, áp sát. Đây là cuộc phục kích toàn diện, và lần này, chúng đông hơn bất cứ lúc nào. Tôi ra hiệu cho nhóm sử dụng thiết bị phát tần số. Tiếng ồn thấp vang lên, sinh vật hoang mang, lùi lại một bước, tạo cơ hội để chúng tôi chạy qua. Tuy nhiên, một số sinh vật vẫn theo kịp, áp sát từ phía sau.

Trong lúc chạy, Mai bị một vết sỏi đá đập vào chân, phát ra tiếng động. Sinh vật lập tức phản ứng, và Hà phải kéo cô ấy vào một bụi cây, áp sát xuống đất. Tim tôi đập dữ dội, cảm giác cái chết luôn sát ngay bên cạnh, mỗi giây trôi qua đều là sự lựa chọn giữa sống và chết.

Khi bình minh xuống, chúng tôi tìm được một tòa nhà bỏ hoang khác để nghỉ ngơi tạm thời. Nhóm sống sót mới chia sẻ rằng họ từng thử dùng âm thanh để đánh lạc hướng sinh vật, nhưng thất bại. Tôi nhận ra rằng trong thế giới này, không chỉ kỹ năng, mà cả trí tuệ, sự hợp tác và phản ứng nhanh nhạy mới quyết định sống còn.

Đêm xuống, chúng tôi dựng trại tạm trong tòa nhà. Tôi lắng nghe nhịp tim từng người, từng tiếng thở. Sinh vật vẫn gầm gừ ngoài kia, áp lực xung quanh không giảm. Chúng tôi hiểu rằng ngày mai sẽ còn nguy hiểm hơn, khi phải tiếp tục hành trình qua những vùng đất mở, đối diện với nhiều đàn sinh vật, và phải sử dụng thiết bị phát tần số để thoát hiểm.

Trước khi nhắm mắt, tôi suy nghĩ về bản báo cáo khoa học và thiết bị trong tay: bí mật về sinh vật càng khiến chúng tôi nhận ra rằng nguy cơ là toàn diện, từ dịch bệnh, từ sinh vật, và từ trí thông minh nhân tạo mà con người tạo ra. Mỗi bước đi, mỗi hơi thở, mỗi quyết định trong thế giới này đều là sự lựa chọn giữa sống và chết.

Trong bóng tối, chúng tôi nắm chặt tay nhau, lắng nghe nhịp tim, thở đều, chuẩn bị tinh thần cho ngày mai. Cơn bão im lặng chưa kết thúc, và chúng tôi phải học cách sống sót trong một thế giới mà âm thanh là kẻ thù, trí tuệ là thử thách, và sinh tồn là nghệ thuật không ngừng nghỉ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×