vùng đất câm lặng

Chương 7: Vùng ngoại ô bí ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ mười mở ra trong một không gian tĩnh lặng đến mức rợn người. Bầu trời xám xịt, mây dày phủ kín, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ soi sáng những con đường hoang tàn. Chúng tôi—Lâm, Minh, Hà, Mai cùng nhóm sống sót mới—tiếp tục hành trình ra vùng ngoại ô được cho là an toàn, nơi còn nguồn nước sạch và thực phẩm tồn tại. Nhưng càng tiến sâu, chúng tôi nhận ra rằng sự im lặng ở đây không phải an toàn mà là dấu hiệu của điều gì đó nguy hiểm khác.

Chúng tôi rời tòa nhà bỏ hoang từ sáng sớm, đi qua một con đường đất hẹp, hai bên là các mảnh tường đổ nát và cỏ dại cao quá đầu. Mọi bước đi được tính toán kỹ lưỡng, nhịp tim được kiểm soát. Chúng tôi đã học cách di chuyển như bóng, thở như gió, phản ứng như nước chảy—chậm, chính xác và im lặng tuyệt đối.

Khi tiến gần vùng ngoại ô, không gian bỗng nhiên thay đổi. Không còn tiếng chim hót, không còn gió thổi qua cành lá. Chỉ có im lặng tuyệt đối, rùng rợn. Tôi ra hiệu cho nhóm dừng lại, áp sát vào tường, lắng nghe mọi âm thanh, thậm chí cả nhịp tim của bản thân. Im lặng như thế này chưa từng xuất hiện ở các vùng hoang trước đây.

Đột nhiên, Minh phát hiện dấu hiệu lạ: những vết chân không giống sinh vật săn mồi, lớn hơn, đều đặn và hướng về cùng một nơi. Nhóm sống sót mới nói thầm rằng: “Có thể có con người khác, hoặc thứ gì đó đang kiểm soát sinh vật…” Ý nghĩ này khiến tim chúng tôi đập mạnh hơn. Có vẻ vùng ngoại ô này không hề vô hại như chúng tôi tưởng.

Chúng tôi tiếp tục di chuyển, đi qua cánh đồng trống, nơi cỏ mọc cao, đất mềm và đầy hố nứt. Tôi nhận thấy áp lực từ xa, như thể có ai đó đang quan sát, nhưng không thể xác định nguồn. Nhóm cố gắng giữ nhịp điệu di chuyển, phối hợp nhịp tim để giảm rung động, nhưng cảm giác bị theo dõi không rời.

Khi đến một ngôi làng bỏ hoang, chúng tôi tìm thấy những căn nhà có dấu hiệu sinh hoạt gần đây, đồ đạc còn xếp gọn, thức ăn còn sót lại. Đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày, chúng tôi nhìn thấy dấu vết của con người còn sống, nhưng điều đáng sợ là không ai xuất hiện. Chúng tôi đi vào từ từ, kiểm tra từng phòng, nghe ngóng. Im lặng đáng sợ vẫn bao trùm.

Đột nhiên, một tiếng động khẽ vang lên từ phía sau, giống như tiếng cửa sổ mở. Chúng tôi lập tức nép vào góc, tim đập rộn ràng. Nhưng không ai xuất hiện. Khi quan sát kỹ hơn, Minh phát hiện một hệ thống bẫy âm thanh tinh vi: những chiếc lá khô, sỏi đá và các miếng gỗ được đặt cẩn thận để khi chạm vào sẽ tạo rung động thu hút sinh vật săn mồi. Điều này cho thấy có ai đó hoặc thứ gì đó đã kiểm soát sinh vật, và đang thử thách chúng tôi.

Chúng tôi đi tiếp, càng tiến sâu, cảm giác nguy hiểm càng tăng. Những con đường hẹp, những căn nhà bỏ hoang tạo thành mê cung, mỗi bước đi đều tiềm ẩn nguy cơ. Sinh vật săn mồi xuất hiện từ xa, nhưng lần này không đơn lẻ. Một đàn nhỏ phối hợp theo bầy, di chuyển chậm nhưng áp sát. Tôi nhận ra rằng mỗi bước đi trong vùng ngoại ô này đều phải cân nhắc đến cả thiên nhiên, môi trường và trí thông minh của sinh vật.

Trong lúc tìm nơi trú ngụ, Hà phát hiện một cánh cửa sắt dẫn xuống tầng hầm bí mật. Chúng tôi quyết định vào, và phát hiện một căn phòng ngầm rộng lớn, với nhiều thiết bị điện tử, bản đồ và tài liệu khoa học. Trên bàn, một cuốn nhật ký cũ ghi:

“Vùng ngoại ô này là trung tâm thử nghiệm, nơi kiểm soát sinh vật và quan sát con người sống sót. Chúng tôi tạo ra môi trường sinh tồn khắc nghiệt, sử dụng sinh vật săn mồi và dịch bệnh như công cụ. Những người sống sót là dữ liệu sống, mỗi hành vi được ghi nhận, phân tích.”

Chúng tôi lặng người. Đây không còn là thử thách sinh tồn đơn thuần, mà là một thí nghiệm toàn diện, nơi sinh vật săn mồi là công cụ, và con người chỉ là đối tượng. Điều này giải thích tại sao sinh vật thông minh, học hỏi nhanh, và vùng ngoại ô im lặng đến rợn người.

Khi chúng tôi đang đọc tài liệu, một cơn bão sinh vật xuất hiện bên ngoài. Chúng đã được dẫn dụ đến đây bằng hệ thống bẫy âm thanh. Sinh vật di chuyển đồng bộ, gầm gừ, áp sát tòa nhà từ mọi hướng. Đây là cuộc tấn công toàn diện nguy hiểm nhất từ trước đến nay, nơi chúng tôi phải sử dụng tất cả kỹ năng, trí tuệ và thiết bị phát tần số để sống sót.

Chúng tôi kích hoạt thiết bị, âm thanh thấp vang lên, sinh vật hoang mang, lùi lại. Nhưng vẫn còn nhiều sinh vật theo kịp từ phía sau, áp sát vào cánh cửa sắt. Chúng tôi phải phối hợp hoàn hảo: Mai và Hà giữ cửa, Lâm và Minh kéo vật cản, tôi điều khiển thiết bị phát tần số. Mỗi nhịp thở, mỗi bước chân đều được kiểm soát tuyệt đối.

Cuộc phục kích kéo dài hàng giờ. Sinh vật tìm mọi cách để xâm nhập, di chuyển theo bầy, áp sát từ các khe hở, nhưng nhờ thiết bị và chiến thuật nhóm, chúng tôi giữ vững vị trí. Khi bình minh lên, sinh vật rút lui, nhưng không khí vẫn ngột ngạt, căng thẳng, và cả nhóm mệt mỏi đến kiệt sức.

Chúng tôi nhận ra rằng vùng ngoại ô an toàn chỉ là bề ngoài. Ở đây, mọi bước đi đều bị giám sát, mọi hành vi đều là dữ liệu cho những kẻ đứng sau thử nghiệm. Sinh vật săn mồi là công cụ, và con người chỉ là con mồi sống trong thí nghiệm khắc nghiệt.

Trước khi nhắm mắt, cả nhóm nhìn nhau, cảm giác vừa sợ hãi vừa tỉnh táo. Chúng tôi biết rằng ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn: vùng ngoại ô bí ẩn không chỉ là nơi sinh tồn mà còn là nơi thử thách trí tuệ, phản xạ và tinh thần của mỗi người. Sinh vật, dịch bệnh và những thế lực vô hình đang dồn ép chúng tôi đến giới hạn.

Trong bóng tối, chúng tôi nắm chặt tay nhau, thở đều, lắng nghe nhịp tim. Chúng tôi hiểu rằng im lặng, trí tuệ và chiến thuật là chìa khóa sống sót, và rằng thế giới này không còn đơn giản chỉ là sinh tồn trước sinh vật săn mồi, mà là một cuộc chiến toàn diện giữa con người và thử nghiệm sinh tồn tàn nhẫn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×