Vương gia ngốc nhà ta

Chương 27: Diệt Lãnh gia


trước sau

“Tuyết nhi, sai người đến Hàn gia mời biểu ca đến Cẩm Tú Viên, kêu ta có chút chuyện cần huynh ấy giúp.” Vân Nguyệt phất tay.

“Dạ, vương phi.” Tuyết nhi lui ra ngoài.

“Nguyệt nhi, ta cũng muốn đi.” Vương gia hớn hở.

“Ngoan ngoãn ở nhà đợi ta, ta đi lát rồi về.” Vân Nguyệt vỗ nhẹ vai vương gia.

Hạo Hiên không nói gì, sụ mặt chực khóc. Vân Nguyệt vẫn là không thắng lại vẻ mặt này, đành gật đầu.

“Được rồi, cùng ta ra ngoài nhưng không được nghịch ngợm.”

Vương gia vui vẻ gật gật đầu. Họ đến Cẩm Tú Viên, đợi một lát thì Hàn Minh Triết đến.

“Vương phi gọi ta đến không biết có chuyện gì?” Hắn ngồi đối diện với nàng.

“Biểu ca, muội có chuyện muốn nhờ huynh.” Vừa nói Vân Nguyệt đưa một sấp giấy ra trước mặt Hàn Minh Triết.

Hàn Minh Triết cầm lấy sấp giấy.

“Đây là...?”

“Là tất cả chứng cứ chứng minh Lãnh Thừa Ân cấu kết với Mạc Thần.” Vân Nguyệt nhấp một hớp trà nói.

“Muội muốn ta dâng nên hoàng thượng?” Minh Triết cau mày.

“Đúng vậy, vì muội không quen ai trong triều hết.” Nàng gật gật đầu.

“Muội chắc chắn? Ông ta dù sao cũng là phụ thân muội.”

“Ông ta không phải phụ thân muội, muội không có phụ thân như vậy.” Vân Nguyệt tức giận.

Hàn Minh Triết đau lòng nhìn nàng nhưng thấy vương gia an ủi nàng, hắn thu hồi tầm mắt.

“Triết huynh, mọi việc trông cậy tất vào huynh.” Vương gia gương mặt non nớt nhìn Hàn Minh Triết, nhưng trong ánh mắt kia có bao nhiêu tia chiếm hữu và nhắc nhở hắn đều thấy hết. Người này chắc chắn không đơn giản, nhưng thấy họ tình chàng ý thiếp như vậy làm gì còn chỗ để hắn chen vào chứ. Hàn Minh Triết cười khổ trong lòng, nhanh điều chỉnh lại cảm xúc.

“Vương gia yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức. Nếu không còn chuyện gì ta xin phép đi trước.” Hàn Minh Triết chắp tay, lui ra ngoài.

Khi Hàn Minh Triết đi rồi, Vân Nguyệt mới quay sang bẹo má vương gia.

“Lâu mới ra ngoài, ta đưa huynh đi chơi.”

Vương gia cười hề hề theo nàng. Ra đường họ nghe được vài chuyện thú vị.

“Các ngươi nghe gì chưa? Mạc quốc trong vòng một đêm bị diệt sạch.”

“Thật sao? Chẳng phải lúc trước còn nhăm nhe biên giới nước ta nữa.”

“Xời, họ chỉ là một nước nhỏ, có đáng là gì chứ...” Mọi người bàn tán xôn xao.

“Hiên, đúng là ông trời giúp ta, không biết vị cao nhân nào lại tài giỏi đến vậy?” Vân Nguyệt hứng thú.

“Ta cũng không biết nữa.” Vương gia cười cười...

Hôm sau trên triều.

“Tâu hoàng thượng, Lãnh thừa tướng cấu kết với giặc ngoài muốn hại dân hại nước.” Hàn Minh Triết dâng tấu.

“Hàn tướng quân, ngươi đừng ngậm máu phun người. Sao ta có thể bán đứng hoàng thượng được chứ.” Lãnh Thừa Ân giận tím mặt.

“Bẩm hoàng thượng, chứng cứ thần đã viết rất rõ trong tấu chương, mời hoàng thượng xem xét.” Hàn Minh Triết kiên định.

“Dương Quý, đưa nên đây.” Hoàng thượng phất tay.

Dương công công tiếp nhận bản tấu dâng nên trước mặt hoàng thượng. Lãnh Thừa Ân mặt biến sắc, tay nắm chặt trong ống áo. Hoàng thượng xem xong thì tức giận, ném thẳng tấu chương xuống dưới.

“Ngươi còn gì để nói.”

Lãnh Thừa Ân nhặt bản tấu nên xem thử không khỏi run rẩy quỳ rạp xuống.

“Bẩm hoàng thượng, thần bị oan, có người muốn vu hại thần, xin hoàng thượng minh xét.”

“Lãnh Thừa Ân, trước giờ ta đối xử không tệ với ngươi, vậy mà ngươi dám cấu kết giặc ngoài. Người đâu, tước quan phục, tịch thu hết tài sản phủ thừa tướng xong niêm phong lại cho ta. Nhốt vào nhà lao, ba ngày sau giờ ngọ xử trảm.” Hoàng thượng rất tức giận nha.

Mệnh lệnh ban xuống lập tức có hạ nhân vào lột quan phục ông ta, lôi xuống.

“Hoàng thượng, thần bị oan, các ngươi mau cứu ta, ta không muốn chết.” Ông ta gào thét nhìn đám quan thường lấy lòng mình. Đám người kia run rẩy, lâu dần họ suýt quên mất thủ đoạn của người cao cao tại thượng ngồi trên kia, cấu kết ngoại xâm là đại tội, ai lại ngu ngốc xin hộ ông ta chứ.

“Bãi triều.” Hoàng thượng đứng dậy đám người dưới này mới thở hắt ra một hơi, nhanh chóng rời khỏi.

Tin Lãnh Thừa Ân bị bắt nhanh chóng được lan truyền, đám phu nhân còn lại của ông ta khóc ròng. Người dân thì phỉ nhổ, loại hại nước hại dân như ông ta đáng bị chém cả trăm lần. Lãnh Thừa Ân trong ngục tối cũng không mấy dễ chịu, bị tra tấn tới chết đi sống lại.

Nhận được tin Vân Nguyệt cũng chỉ thở dài.

“Nghiệp rự ông ta tạo thì cũng tự mình gánh, không trách ai được...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI