vương phi ngây ngô

Chương 3: Nguy Cơ Hậu Cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, Lạc Ngọc Nhi tỉnh dậy sớm hơn mọi khi. Căn phòng vẫn giữ nguyên mùi trầm hương nhẹ nhàng, ánh sáng bình minh len qua rèm cửa, chiếu lên bộ y phục màu hồng nhạt được xếp ngay ngắn trên giường. Cô ngồi thừ một lúc, hít một hơi thật sâu, nhẩm nhủ:

“Ngọc Nhi à, hôm nay là ngày đầu tiên phải gặp các phi tần trong cung. Phải… bình tĩnh… phải ra dáng tiểu thư!”

Vừa nghĩ đến đó, cô lại nhớ ánh mắt sắc lạnh của Trần Dực hôm qua, cảm giác vừa sợ vừa tò mò trỗi dậy trong lòng. Nhìn vào gương, cô vuốt nhẹ mái tóc, cố gắng chỉnh trang để không bị mất thể diện trong lần gặp đầu tiên với các phi tần.

Khi cô bước ra sân, không khí hôm nay đã nhộn nhịp hơn. Các phi tần trong cung lần lượt xuất hiện, khuôn mặt thanh tú, y phục lộng lẫy, bước đi uyển chuyển như những cơn gió nhẹ. Ngọc Nhi vừa đi vừa thầm nhủ:

“Đây… đây chẳng khác gì tiểu thuyết mình đọc. Nhìn họ mà sợ… nhưng cũng thấy đẹp quá…”

Người hầu dẫn cô tới một phòng lớn, nơi các phi tần đang tụ tập. Ngọc Nhi cảm thấy tim đập thình thịch, tay chân bỗng trở nên cứng đờ. Một cô gái mặc y phục màu đỏ tươi, ánh mắt sắc bén, bước tới ngay trước mặt cô.

“Tiểu thư mới đến? Chắc chắn là vô cùng ngây ngô rồi nhỉ?” – cô gái cười mỉa mai, ánh mắt đầy khiêu khích.

Ngọc Nhi cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng cô vẫn run run:

“V… vâng… xin chào… hân hạnh được diện kiến các quý phi…”

Cô vừa nói vừa cúi người thấp, lúng túng vì không quen với phong thái uy nghiêm của cung đình. Một vài phi tần khẽ khúc khích cười, ánh mắt liếc nhìn cô đầy dò xét.

Bỗng, Trần Dực xuất hiện, dáng đi oai nghiêm, ánh mắt sắc bén quét qua từng phi tần. Khi nhìn thấy Ngọc Nhi, anh nhíu mày, giọng trầm lạnh nhưng vừa đủ nghe:

“Tiểu thư, hãy đứng thẳng, giữ thái độ nghiêm trang. Không được ngây ngô như vậy.”

Ngọc Nhi đỏ mặt, cúi gằm đầu, thầm nhủ:

“Cái anh này… vừa lạnh lùng vừa… khó chịu… nhưng sao lại hấp dẫn đến lạ lùng?”

Buổi lễ gặp mặt kéo dài với những phép tắc khắt khe. Mỗi phi tần phải giới thiệu bản thân, trình bày thành tích gia tộc, học vấn, và các kỹ năng nghệ thuật. Ngọc Nhi cố gắng bắt chước cách hành xử trong tiểu thuyết, nhưng nhiều lúc vẫn lúng túng, khiến một số phi tần khẽ nhếch môi cười khẩy.

Trong lúc căng thẳng, Hứa Khang – nam phụ ôn nhu – xuất hiện, đứng bên cạnh cô. Anh nhẹ nhàng thì thầm:

“Đừng lo, tiểu thư, cứ tự nhiên thôi. Ai cũng sẽ phải công nhận sự chân thành của em.”

Ngọc Nhi vừa mỉm cười, vừa cảm thấy ấm lòng, nhưng ánh mắt Trần Dực lại theo sát từng cử chỉ của cô. Anh dường như nhận ra sự quan tâm đặc biệt của Hứa Khang, ánh mắt thoáng nghi hoặc, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh lạnh lùng.

Một phi tần tên là Viên Phi, nổi tiếng kiêu kỳ và đố kỵ, liếc nhìn Ngọc Nhi, nói khẽ với những phi tần khác:

“Tiểu thư mới đến, ngây ngô đến mức làm trò cười cho chúng ta mất thôi…”

Ngọc Nhi vừa nghe, vừa muốn cười khẩy lại, nhưng cô biết rằng bất cứ phản ứng quá lộ liễu nào cũng sẽ khiến bản thân gặp rắc rối. Cô đành nén cảm xúc, cúi đầu, giữ thái độ hòa nhã.

Sau lễ gặp mặt, Trần Dực dẫn Ngọc Nhi ra sân tập luyện phép tắc cung đình. Cô cố gắng đi theo từng bước, cúi đầu đúng mực, nhưng tay chân vẫn run rẩy. Một vài lần vấp, cô suýt làm rơi bình hoa, khiến người hầu thở dài, nhưng kịp thời đỡ lấy.

“Lần sau phải cẩn thận hơn,” Trần Dực nhắc, giọng trầm nhưng dịu dàng hơn một chút. Ngọc Nhi cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô thầm nghĩ:

“Người này… vừa nghiêm khắc, vừa quan tâm… sao lại rối rắm thế này?”

Trong lúc luyện tập, Viên Phi xuất hiện, ánh mắt sắc bén hướng về Ngọc Nhi. Cô ta bước tới, cười khẩy:

“Tiểu thư mới đến, tập luyện cũng vụng về như vậy sao? Cẩn thận, đừng làm hỏng không gian của chúng ta.”

Ngọc Nhi đỏ mặt, nhưng quyết tâm đứng vững, giọng nhỏ:

“Vâng… sẽ cố gắng.”

Trần Dực đứng gần, nhìn Viên Phi, giọng lạnh:

“Không cần phiền lòng, tiểu thư chỉ cần làm đúng thôi.”

Ánh mắt Trần Dực dừng lại trên Ngọc Nhi, khiến cô cảm thấy vừa an toàn vừa hồi hộp.

Buổi trưa, Ngọc Nhi được dẫn vào phòng riêng để nghỉ ngơi và học thêm phép tắc cung đình. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra sân, nơi Trần Dực đang giám sát các phi tần khác. Ánh mắt anh dường như theo dõi từng cử chỉ của cô, khiến tim Ngọc Nhi đập thình thịch.

Hứa Khang xuất hiện bên cửa, nở nụ cười nhẹ:

“Tiểu thư, trưa nay ăn chút gì cho khỏe nhé. Không cần quá căng thẳng.”

Ngọc Nhi mỉm cười, cảm thấy ấm áp. Nhưng khi cô quay lại nhìn Trần Dực, ánh mắt anh sắc bén vẫn dõi theo. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, trong cung đình này, cô sẽ phải học cách cân bằng giữa sự quan tâm của Hứa Khang và quyền lực, lạnh lùng của Trần Dực.

Buổi chiều, một tình huống bất ngờ xảy ra: một phi tần sơ ý làm đổ nước hoa lên y phục Ngọc Nhi. Cô đỏ mặt, vừa lùi lại vừa lo lắng:

“Á… xin lỗi, tiểu thư…”

Ngọc Nhi bối rối, không biết xử lý ra sao. Trần Dực nhanh chóng bước tới, nhấc áo khoác của cô khỏi nơi dính nước hoa, giọng trầm:

“Không sao, tiểu thư không bị thương là tốt rồi.”

Ánh mắt anh dừng lại trên cô, dịu dàng nhưng vẫn đầy uy quyền. Ngọc Nhi cảm thấy trái tim mình như rung lên từng nhịp, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.

Khi hoàng hôn buông xuống, Ngọc Nhi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra sân, ánh nắng cuối ngày hắt lên khuôn mặt cô, tạo nên một cảnh tượng vừa lãng mạn vừa tĩnh lặng. Cô thầm nghĩ:

“Ngày đầu tiên trong cung đã kết thúc. Nguy cơ, cạnh tranh, drama… tất cả mới chỉ bắt đầu. Nhưng mình sẽ sống sót, và… phải đối mặt với Trần Dực, với Hứa Khang, và với tất cả các phi tần khác.”

Một nụ cười thoáng qua trên môi cô, vừa hài hước vừa quyết tâm:

“Được rồi, Ngọc Nhi… bắt đầu hành trình thực sự của mình thôi!”

Và từ khoảnh khắc đó, câu chuyện giữa tiểu thư ngây ngô Lạc Ngọc Nhi và tướng quân lạnh lùng Trần Dực, xen kẽ những cạnh tranh hậu cung và sự quan tâm của Hứa Khang, chính thức bước vào những thử thách gay cấn, ngọt ngào, và dở khóc dở cười.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×