Sáng hôm sau, không khí trong cung lại rộn rã. Lâm Yến thức dậy sớm hơn mọi hôm, ngồi xếp bằng trên sàn gỗ, tay cầm chiếc trâm Hoàng tử Lạc Thần tặng, ánh mắt dõi theo từng chi tiết trên trâm. Chiếc trâm nhỏ nhưng tinh xảo, ánh ngọc xanh lam nhạt, dường như chứa đựng một thông điệp riêng. Nàng không rõ Hoàng tử định nói gì qua món quà này, nhưng trái tim nàng đã khẽ rung lên — một cảm giác vừa hồi hộp, vừa ấm áp.
Sau bữa điểm tâm đơn giản, các phi tần mới được triệu kiến để tiến hành phân phái, xác định vị trí và hạng bậc trong cung. Những gương mặt trước đây nàng chưa từng gặp giờ đây đều đứng thành hàng, mắt nhìn nhau đầy toan tính. Không khí trở nên căng như dây đàn, mỗi người đều biết rằng vị trí trong cung quyết định rất nhiều đến sinh tồn của họ.
“Các tiểu thư mới, hôm nay sẽ tiến hành phân phái. Ai xuất sắc, sẽ được xếp vào hạng phi tần trung, hạng thấp sẽ vào khu phi tần cơ bản. Hãy nhớ, mọi hành động đều quan trọng,” một thái giám trung niên nói, giọng trầm nhưng sắc bén.
Lâm Yến thở nhẹ, giữ bình tĩnh. Dù nàng chỉ là phi tần hạng thấp, nhưng nàng biết khôn ngoan và thái độ khéo léo mới quyết định sự sống còn trong cung cấm.
Khi các phi tần lần lượt bước lên, một tiếng cười lạnh lùng vang lên bên cạnh nàng. Lâm Yến quay lại, nhìn thấy Vương Phi Liễu — cô gái cao lớn, sắc mặt lạnh, mà nàng từng gặp hôm trước. Đôi mắt sắc như dao, nhìn thẳng nàng, ánh mắt tràn đầy thách thức:
“Ồ, Lâm Yến, hôm nay sẽ phân phái, hy vọng cô không làm mất mặt bản thân.”
Lâm Yến chỉ mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng:
“Vương phi Liễu, tiểu thư sẽ cố gắng.”
Không gian như nín lặng, từng phi tần bước lên trước ban giám khảo. Khi đến lượt Lâm Yến, nàng tiến lên, vừa chậm rãi vừa tự tin. Nàng cúi đầu, giọng trầm nhưng rõ ràng:
“Tiểu thư Lâm Yến, xin tuân mệnh Hoàng triều.”
Một vị quan đứng đầu quan sát nàng, ánh mắt khẽ nhíu, đánh giá kỹ lưỡng. Lâm Yến không vội vàng, cử chỉ nhẹ nhàng, tỏ rõ sự bình tĩnh, và không hề tỏ ra ngây thơ hay sợ hãi. Trong cung, điều này rất quý giá — bình tĩnh chính là vũ khí sắc bén nhất của phi tần mới.
Khi kết thúc, ban giám khảo trao phi tần mới cho khu căn phòng riêng, nơi các phi tần hạng thấp sinh hoạt. Tuy là hạng thấp, nhưng nàng không cảm thấy buồn bã hay nhụt chí. Ngược lại, nàng cảm thấy một cơ hội để quan sát, học hỏi, và dần khẳng định vị trí của mình trong cung.
Không lâu sau, Vương Phi Liễu tiến lại gần, giọng cười lạnh:
“Cô có vẻ khá tự tin. Nhưng hãy nhớ, tự tin không có nghĩa là sống sót lâu. Trong cung này, ai không khéo léo sẽ sớm biến mất khỏi ánh mắt Hoàng tử.”
Lâm Yến gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén:
“Tiểu thư Liễu, tiểu thư có thể yên tâm. Tiểu thư Lâm Yến sẽ biết cách sống sót, cũng như biết cách tránh xung đột không cần thiết.”
Vương Phi Liễu nhíu mày, ánh mắt lướt qua nàng, vẻ bất mãn nhưng không dám nói thêm. Câu nói của Lâm Yến như một lời cảnh báo khéo léo, khiến Vương Phi Liễu phải dè chừng. Đây là lần đầu tiên, Lâm Yến nhận ra: không cần dùng sức mạnh, chỉ cần tinh tế và thông minh, nàng đã có thể ghi điểm trong mắt đối thủ và cả Hoàng tử.
Chiều hôm đó, Hoàng tử Lạc Thần đi qua khu phi tần hạng thấp để thị sát. Lâm Yến đứng ở cửa phòng, lòng khẽ hồi hộp. Khi ánh mắt chàng dừng lại trên nàng, tim nàng lại một lần nữa lỡ nhịp. Chàng tiến đến gần, cúi nhẹ đầu:
“Lâm Yến, có thể dạy ta một chút về cách cô giữ bình tĩnh trong tình huống khó xử được không?”
Lâm Yến hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
“Trong cung, mọi hiểu lầm đều có thể xảy ra. Giữ bình tĩnh, quan sát kỹ lưỡng, và suy xét trước khi hành động là cách duy nhất để tự bảo vệ mình, Hoàng tử.”
Lạc Thần nhíu mày, ánh mắt đầy thán phục:
“Khôn ngoan. Rất ít phi tần có thể nhận ra điều này sớm như cô.”
Nàng chỉ khẽ cúi đầu, lòng vừa hạnh phúc vừa căng thẳng. Ánh mắt dịu dàng của Hoàng tử khiến nàng nhận ra sự sủng tình tinh tế — không phải khoe khoang, không phải áp đặt, mà là một sự quan tâm âm thầm, khiến nàng vừa an tâm vừa tự tin hơn.
Tối hôm đó, khi các phi tần trở về phòng riêng, Vương Phi Liễu không chịu thua, tiến đến gần Lâm Yến, giọng vừa lạnh vừa đe dọa:
“Cô nên nhớ, Hoàng tử không dễ dàng sủng ai. Ngày mai, sẽ có bài kiểm tra nhỏ. Cẩn thận, nếu không, cô sẽ là mục tiêu đầu tiên.”
Lâm Yến mỉm cười, ánh mắt kiên định:
“Tiểu thư Liễu, nàng có thể thử, nhưng tiểu thư Lâm Yến không sợ. Trong cung, ai mạnh mẽ nhưng không khéo léo sẽ sớm thất bại, tôi sẽ học cách sống sót mà không làm tổn hại ai.”
Vương Phi Liễu khẽ nhíu mày, rời đi với ánh mắt khó chịu. Nàng hiểu rằng, Lâm Yến không chỉ dịu dàng mà còn thông minh, khiến đối thủ phải dè chừng. Đây là lần đầu tiên cung đấu thực sự bắt đầu, và Lâm Yến đã để lại ấn tượng mạnh.
Đêm đó, Lâm Yến ngồi bên cửa sổ, ngắm ánh trăng chiếu rọi lên trâm ngọc Lạc Thần tặng, ánh mắt long lanh. Nàng biết, đây chỉ là khởi đầu. Phi tần đầu tiên đã xuất hiện, cung đấu đã bắt đầu, nhưng nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút vì Hoàng tử đã chú ý và dường như sẽ bảo vệ nàng một cách âm thầm.
Trái tim nàng vừa hân hoan vừa lo lắng. Cung cấm là nơi không ai thực sự cô đơn, nhưng cũng là nơi đầy rẫy hiểm nguy. Lâm Yến khẽ nhắm mắt, thầm nhủ:
“Dù gian nan, dù nguy hiểm, tiểu thư Lâm Yến sẽ học cách đứng vững trong cung, sẽ không để bản thân trở thành con cờ bị điều khiển. Và nếu có Hoàng tử Lạc Thần bên cạnh… nàng sẽ tự tin bước qua mọi thử thách.”
Ánh trăng sáng rọi qua cửa sổ, chiếu lên trâm ngọc trên tay nàng, long lanh như lời hứa chưa nói. Một ngày mới, một thử thách mới, và một mối quan hệ đầy sủng tình, cung đấu, vừa ngọt ngào vừa khôn ngoan… đang chờ Lâm Yến bước vào.