Studio của Dã Tuyên là một không gian hỗn loạn có trật tự. Những bức ảnh đen trắng đầy ám ảnh được treo trên những bức tường gạch thô. Các thiết bị máy ảnh, đèn chiếu, phông bạt nằm ngổn ngang. Mùi thuốc màu, mùi giấy ảnh và mùi cà phê cũ quyện vào nhau, tạo thành một không khí rất "nghệ sĩ".
Tuyết Băng đứng giữa sự hỗn loạn đó, giống như một bức tượng cẩm thạch hoàn mỹ được đặt nhầm chỗ.
"Điều kiện của anh là gì?" cô hỏi, không ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ kỹ mà hắn chỉ.
"Đơn giản thôi," Dã Tuyên vừa nói vừa pha cho mình một ly cà phê. "Thứ nhất, toàn quyền sáng tạo. Cô đã nói điều đó. Tôi sẽ quyết định tất cả, từ ý tưởng, trang phục, cho đến từng cái nhíu mày của cô trong bức ảnh. Cô không được phép can thiệp."
"Được," Tuyết Băng gật đầu. Cô tự tin rằng mình có thể "lái" sự sáng tạo của hắn theo ý mình.
"Thứ hai," hắn nói tiếp, "hợp đồng sẽ kéo dài ba tháng. Trong ba tháng đó, cô phải hoàn toàn thuộc về dự án này. Bất cứ khi nào tôi cần 'cảm hứng', bất cứ khi nào tôi muốn chụp, dù là nửa đêm hay sáng sớm, cô đều phải có mặt."
Điều kiện này có chút quá đáng, nhưng lại hoàn toàn nằm trong tính toán của Tuyết Băng. Nó tạo ra một cái cớ hoàn hảo để cô có thể "sở hữu" thời gian của hắn. "Chấp nhận."
"Và cuối cùng," hắn quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô, "tôi muốn thấy con người thật của cô. Không phải là chủ tịch Vũ Tuyết Băng. Mà là người phụ nữ đằng sau lớp vỏ bọc đó. Tôi muốn chụp linh hồn của cô, chứ không phải là địa vị của cô."
Tuyết Băng nhếch mép cười. "Linh hồn? Anh nghĩ anh có thể thấy được nó sao?"
"Đó là việc của tôi," hắn nhún vai. "Đó là ba điều kiện của tôi. Chấp nhận thì chúng ta làm việc. Không thì thôi."
"Được thôi. Nhưng tôi cũng có điều kiện của mình," Tuyết Băng nói, lật ngược lại thế cờ. Cô lấy trong túi ra một bản hợp đồng đã được soạn sẵn. "Đây là hợp đồng bảo mật thông tin và các điều khoản làm việc. Anh có thể xem qua."
Dã Tuyên cầm lấy, lướt nhanh qua những điều khoản về bản quyền, về chi phí. Nhưng rồi anh ta dừng lại ở một trang.
"Phụ lục B: Các điều khoản về ứng xử cá nhân?" anh ta đọc to, rồi bật cười. "Đây là cái gì vậy?"
"Như anh đã nói, chúng ta cần 'cảm hứng'," Tuyết Băng nói, giọng thản nhiên. "Để có được sự kết nối sâu sắc nhất giữa nhiếp ảnh gia và người mẫu, tôi tin rằng chúng ta cần phải có những buổi 'làm việc riêng tư' ngoài giờ chụp. Các điều khoản này quy định về những buổi làm việc đó. Anh sẽ phải tuyệt đối tuân theo sự chỉ đạo của tôi trong những buổi này."
Cô đang công khai biến mối quan hệ của họ thành một trò chơi Dom/sub.
Dã Tuyên đọc tiếp. Những điều khoản được viết bằng ngôn ngữ pháp lý, nhưng nội dung lại vô cùng khiêu khích: "Bên B (Dã Tuyên) phải tuân thủ mọi mệnh lệnh của Bên A (Tuyết Băng) trong các buổi làm việc cá nhân... Bên B không được phép đặt câu hỏi, không được phép từ chối... Mọi hành vi được xem là 'không hợp tác' sẽ dẫn đến việc chấm dứt hợp đồng và bồi thường thiệt hại."
Hắn ngẩng lên, nhìn cô bằng một ánh mắt khó dò. "Cô thật sự nghĩ rằng có thể dùng một bản hợp đồng để trói buộc tôi sao, chủ tịch Vũ?"
"Tôi không nghĩ," cô đáp, ánh mắt đầy quyền lực. "Tôi chắc chắn."
Dã Tuyên nhìn cô một lúc lâu, rồi đột nhiên cầm bút lên và ký tên vào bản hợp đồng một cách dứt khoát. "Được thôi. Tôi rất tò mò muốn xem 'những buổi làm việc riêng tư' của cô sẽ thú vị đến mức nào."
Hắn ký tên mà không một chút do dự, không một chút sợ hãi. Sự dễ dàng của hắn khiến Tuyết Băng có một cảm giác bất an mơ hồ. Nhưng cô nhanh chóng gạt nó đi. Hợp đồng đã ký. Con mồi đã nằm trong lồng. Trò chơi thống trị của cô đã chính thức có một bản khế ước hợp pháp.
Cô không hề biết rằng, người vừa ký vào bản hợp đồng nô lệ đó, lại chính là người sẽ dạy cho cô biết ý nghĩa thật sự của hai từ "xiềng xích".