Cơn gió se lạnh đầu đông len lỏi qua những con ngõ nhỏ, mang theo mùi hương đất ẩm và hơi thở của mùa xuân còn e ấp. Mai đứng giữa phòng khách, tay cầm chổi, mắt dõi theo từng ngóc ngách trong căn nhà cũ, nơi cô đã lớn lên. Từng bức tường, từng chiếc kệ gỗ đều nhuốm màu kỷ niệm, nhưng cũng phủ một lớp bụi mờ của thời gian. “Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết, không thể để nhà cửa bừa bộn như thế này được,” cô tự nhủ, và quyết tâm bắt tay vào dọn dẹp.
Cô cẩn thận lau từng kệ sách, sắp xếp lại những bức ảnh cũ của gia đình, rửa sạch những chiếc ly, tách lâu ngày chưa dùng tới. Tiếng chổi quét sàn vang lên nhịp nhàng, hòa cùng tiếng chim lảnh lót ngoài cửa sổ. Mỗi hành động đều khiến trái tim Mai rộn ràng, như thể đang chuẩn bị chào đón một điều gì đó thật đặc biệt. Khi lau xong bàn thờ ông bà, cô rút ra cành đào hồng phớt mua từ chợ hoa tuần trước, đặt vào bình sứ trắng tinh giữa phòng khách. Những bông hoa hé nụ, nhụy vàng tươi, tỏa ra hương nhẹ, làm căn phòng bừng sáng một góc nắng.
Mai nhìn cành đào, khẽ mỉm cười, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp và háo hức. Mỗi năm, nhìn cành đào, cô lại nhớ về những mùa Tết đã qua: tiếng cười của gia đình, mùi bánh chưng nóng hổi, những trò chơi dân gian rộn rã. Năm nay, Mai tự nhủ, chắc chắn sẽ là một mùa xuân khác biệt. Cô bật nhạc xuân trong căn phòng, tiếng nhạc vang nhẹ nhàng, hòa cùng tiếng lá rơi ngoài hiên, khiến mọi thứ thêm phần sống động.
Mai chuyển sang trang trí nhà cửa. Cô treo những chiếc đèn lồng đỏ tươi trên khung cửa sổ, xếp những bao lì xì nhỏ lên bàn, chuẩn bị vài chậu hoa cúc vàng để chào đón năm mới. Mỗi việc làm đều mang lại niềm vui nho nhỏ, nhưng cũng khiến cô cảm nhận rõ nhịp sống chậm rãi, trọn vẹn của những ngày cuối năm. Cô lấy khăn lau tay, đứng lại nhìn xung quanh, tự nhủ: “Chỉ cần nhà cửa gọn gàng, lòng mình sẽ thấy thanh thản hơn.”
Ngoài trời, nắng chiều rải nhẹ trên con đường lát gạch, những chiếc lá vàng rơi lác đác. Tiếng loa từ chợ Tết vọng về, pha lẫn tiếng rao hàng, tiếng cười nói rộn ràng, mang đến một không khí hối hả nhưng đầy nhộn nhịp. Mai hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương của mùa xuân đang len lỏi trong từng ngóc ngách của ngôi nhà. Cô bỗng thấy lòng mình rộn ràng, tràn đầy dự cảm về những bất ngờ đang chờ đón phía trước.
Khi cơn gió thổi mạnh, cánh cửa sổ khẽ rung, Mai quay lại nhìn ra ngoài. Những bóng người tấp nập trên con đường làng, tay mang những túi quà, hoa quả, bánh mứt, tất cả đều nhộn nhịp chuẩn bị cho ngày Tết. Cô tự hỏi không biết năm nay, Tết sẽ mang đến những điều gì. Và rồi, một thoáng suy nghĩ khiến cô mỉm cười: “Biết đâu mùa xuân này sẽ không chỉ trọn vẹn trong gia đình, mà còn có thêm một ai đó đặc biệt xuất hiện…”
Mai trở lại bàn trang trí, tay nhẹ nhàng đặt những chi tiết nhỏ, những chiếc nơ đỏ, những chiếc hạt nhựa hình trái tim. Trong lòng cô, hình ảnh một người bạn học cũ thoáng hiện lên – Huy, cậu bạn mà cô đã lâu không gặp. Mai không biết liệu mùa xuân này có cơ hội gặp lại cậu, nhưng sự háo hức, mong đợi đã len lỏi khẽ khàng vào trái tim cô, giống như nụ hoa đào đang hé nở, e ấp nhưng đầy sức sống.
Căn nhà giờ đây đã rực rỡ, ấm áp và ngập tràn không khí Tết. Mai dừng lại, đặt tay lên cành đào, mỉm cười tự nhủ: “Tết này… chắc chắn sẽ là một mùa xuân đáng nhớ.”