Sáng sớm hôm sau, không khí Tết tràn ngập khắp các con đường làng. Tiếng rao hàng, mùi bánh chưng và hoa cúc hòa cùng ánh nắng dịu dàng tạo nên một khung cảnh rộn rã, náo nhiệt. Mai bước ra khỏi nhà, giỏ nhỏ trên tay, lòng háo hức. Huy đã đợi sẵn bên cổng, tay cầm danh sách những món quà Tết mà cả hai định chuẩn bị cho gia đình.
– “Mai, hôm nay chúng ta phải chọn quà thật kỹ, để mọi người đều vui vẻ nhé,” Huy nói, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
– “Ừ, nhưng đừng quá căng thẳng, Tết mà… quan trọng là tấm lòng,” Mai đáp, mỉm cười.
Họ cùng nhau đi qua các gian hàng quà Tết, từ kẹo, hạt dưa, bánh mứt, đến những giỏ quà sặc sỡ. Mỗi khi nhìn thấy món đồ gì đẹp, Mai lại trêu Huy:
– “Cậu nghĩ món này mẹ cậu sẽ thích chứ?”
Huy gãi đầu, cười:
– “Chắc là thích… nhưng chắc mẹ cậu mới là người chọn món hợp nhất nhỉ?”
Cả hai cùng phá lên cười, bước đi giữa đám đông tấp nập. Mai không khỏi ngạc nhiên khi thấy Huy nhặt từng món quà, cẩn thận lựa chọn, chú ý đến cả những chi tiết nhỏ nhất: màu sắc, hình dáng, thậm chí cả cách gói giấy. Ánh mắt Huy tập trung và dịu dàng đến lạ, khiến trái tim Mai bỗng dưng ấm áp.
– “Mai, cậu nghĩ sao nếu chúng ta tự làm thêm vài món quà nho nhỏ? Như bánh mứt hay thiệp Tết tự viết?” Huy đề nghị.
– “Ý kiến hay! Nhưng chắc chắn cậu sẽ phải nghe mình hướng dẫn đấy nhé,” Mai đáp, nụ cười tinh nghịch nở trên môi.
Họ dừng lại ở một gian hàng bán giấy màu, bút và những phụ kiện trang trí. Mai cầm lên vài tờ giấy đỏ, tay bắt đầu gấp những chiếc thiệp nhỏ, còn Huy cẩn thận lựa bút và màu vẽ. Trong khi chọn lựa, cả hai trao nhau ánh mắt, cười rạng rỡ, tiếng cười hòa cùng không khí Tết rộn rã, tạo nên một bức tranh đầy sống động và ấm áp.
– “Huy, chắc chắn là quà của chúng ta sẽ mang cả niềm vui và tiếng cười cho mọi người,” Mai nói, mắt sáng lên niềm hứng khởi.
Huy gật đầu, ánh mắt dịu dàng:
– “Ừ… quan trọng là chúng ta cùng nhau chuẩn bị.”
Sau khi chọn xong, họ cùng nhau xếp các món quà vào giỏ, thử xếp sao cho đẹp nhất. Mai trêu Huy:
– “Cậu xem, giỏ của cậu quá nặng, không lo rơi à?”
– “Không sao, có cậu bên cạnh mà,” Huy đáp, vừa nhấc giỏ vừa cười.
Trên đường về, từng cơn gió xuân thổi qua, mang theo mùi hoa đào, mứt dừa và bánh chưng, tạo nên một cảm giác trọn vẹn của những ngày giáp Tết. Mai nhìn Huy, tim bỗng dưng nhói lên một cảm giác ấm áp, vui vẻ khó tả. Cô nhận ra, không chỉ là những món quà vật chất, mà chính khoảnh khắc cùng nhau chuẩn bị, cùng nhau cười đùa, mới là món quà quý giá nhất.
Khi về đến sân nhà Mai, họ đặt giỏ quà cạnh bàn bếp, ánh nắng cuối chiều chiếu lên, khiến mọi thứ như bừng sáng. Mai nhìn Huy, nụ cười dịu dàng trên môi:
– “Tết này… chắc chắn sẽ thật vui.”
Huy đáp, ánh mắt tràn đầy tình cảm:
– “Ừ, và chắc chắn sẽ khó quên.”
Cả hai đứng đó, bên giỏ quà và ánh nắng xuân rực rỡ, cảm nhận niềm vui, sự ấm áp và tình cảm đang nảy nở một cách dịu dàng nhưng sâu sắc trong mùa xuân trọn vẹn.