Buổi chiều cuối năm, trời bỗng dưng trở nên u ám, những đám mây xám kéo đến, báo hiệu một cơn mưa xuân nhẹ nhàng. Mai đang cầm giỏ trái cây đi về nhà sau khi ghé chợ mua thêm một vài thứ chuẩn bị Tết, thì những giọt mưa đầu tiên rơi xuống mái tóc, khiến cô hơi rùng mình.
– “Ôi, mưa rồi…” Mai thầm nghĩ, vội đưa tay che đầu, nhưng mưa rơi nhanh hơn dự tính, làm chiếc áo khoác mỏng trở nên ướt sũng. Cô lúng túng bước nhanh trên con đường làng lát gạch trơn trượt.
Chợt, từ phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên:
– “Mai, đứng lại, để mình che ô cho!”
Mai quay lại và thấy Huy đang chạy theo, tay cầm chiếc ô lớn, mắt ánh lên vẻ lo lắng. Cậu bước đến gần, nhanh chóng che ô cho cô. Không gian quanh họ bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi nhẹ trên tán ô. Mùi hương đất ẩm hòa cùng hương hoa cúc từ những chậu hoa gần đó tạo nên cảm giác ấm áp và dịu dàng.
– “Cảm ơn cậu… mưa bất ngờ quá,” Mai nói, giọng ngượng ngùng, tay cố gắng giữ giỏ hàng không bị ướt.
– “Không sao, đứng gần nhau một chút cũng vui mà,” Huy đáp, nụ cười nhẹ nhàng trên môi khiến trái tim Mai bỗng chùng xuống.
Họ đi bên nhau dưới chiếc ô, đôi vai chạm nhẹ, từng giọt mưa rơi xuống mái tóc, len lỏi qua những sợi tóc rối. Mai cảm thấy hơi ấm từ Huy lan tỏa, làm tim cô nhói lên một cảm giác ngọt ngào khó tả. Mưa xuân không còn là trở ngại nữa, mà như muốn nhấn mạnh khoảnh khắc này trở nên đặc biệt hơn.
– “Nhớ không, hồi nhỏ cậu cũng hay làm mưa tạt hết mình khi chơi ngoài sân trường?” Mai nhắc lại, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
– “Nhưng lần này, mình không để mưa làm cậu ướt đâu,” Huy đáp, ánh mắt nghiêm túc mà vẫn ngọt ngào.
Cả hai cùng cười, tiếng cười hòa vào tiếng mưa rơi lất phất. Mai nhìn Huy, thấy bóng dáng cậu thấp thoáng dưới ánh đèn đường, nước mưa lóng lánh trên ô, tạo nên một bức tranh mùa xuân dịu dàng và đầy lãng mạn. Cô bỗng nhận ra, không chỉ là tình bạn cũ, mà trái tim mình đã bắt đầu rung động một cách nhẹ nhàng.
Khi về đến sân nhà Mai, cả hai đứng dưới mái hiên, để giọt mưa cuối cùng khẽ rơi trên vai áo. Huy hạ ô xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:
– “Mai, mùa xuân này… mình muốn cùng cậu trải qua nhiều khoảnh khắc vui vẻ như thế này.”
Mai khẽ mỉm cười, tim bỗng dưng nhói lên:
– “Mình cũng vậy, Huy… mùa xuân này chắc chắn sẽ thật đáng nhớ.”
Tiếng mưa nhẹ dần tắt, nhường chỗ cho những tia nắng lấp lánh cuối chiều. Không gian trở nên yên ắng và ấm áp, chỉ còn hai người đứng cạnh nhau, tim cùng hòa nhịp, cảm nhận khoảnh khắc đầu tiên của sự rung động dịu dàng giữa mùa xuân rực rỡ.