Buổi sáng hôm sau, Lâm Tâm Nhi thức dậy với một cảm giác bất an kỳ lạ. Cô ngồi trên giường, nhíu mày nhìn trần nhà, tự hỏi không biết hôm nay định mệnh sẽ bày ra trò gì nữa. “Chắc là mình phải cẩn thận… cẩn thận từng bước chân,” cô lẩm bẩm, rồi thở dài.
Nhưng thật ra, mọi chuyện đã vượt khỏi sự kiểm soát của cô từ khi đặt chân ra khỏi cửa.
Cô bước xuống đường, vừa đi vừa kiểm tra điện thoại, hy vọng sẽ không nhận thêm những tin nhắn bí ẩn từ số lạ như hôm qua. Thế nhưng, ngay khi định sang đường, một chiếc xe đạp đi quá nhanh lao tới. Cô hốt hoảng né, nhưng đôi giày cao gót lại trượt trên vỉa hè ướt. Lần này, cô suýt ngã nhào vào người đi bộ phía trước.
“Ôi trời…” cô thở dốc, tay run rẩy, cảm giác quen thuộc: xui xẻo lại đến.
Đúng lúc cô chuẩn bị tự nhủ: “Thôi, hôm nay mình sẽ cẩn thận…” một bàn tay lại xuất hiện, nắm chặt tay cô.
“Lại là anh?” cô lẩm bẩm trong đầu, nhìn lên thì Hàn Vũ Thần đang đứng đó, ánh mắt điềm tĩnh nhưng tràn đầy quan tâm.
“Cô ổn chứ?” anh hỏi, giọng trầm ấm như muốn truyền cảm giác an toàn.
“V… vâng… cảm ơn anh,” cô lí nhí, lòng vừa xấu hổ vừa thầm nghĩ: Sao người này luôn xuất hiện đúng lúc thế nhỉ?
Anh nhếch môi, cúi xuống, nâng chiếc giày bị dính bùn của cô. “Lần này cẩn thận hơn nhé.”
Tâm Nhi chỉ biết cười gượng, lòng vừa cảm kích vừa tự trào: Số mình đúng là chưa bao giờ yên…
Sau khi anh rời đi, cô bước đến công ty với đôi chân vẫn run run. Ngồi vào bàn làm việc, cô thở dài, nghĩ về buổi gặp gỡ bất ngờ hôm qua. Tin nhắn: “Hôm nay, tôi sẽ làm cho cô may mắn” vẫn in sâu trong đầu cô. Ai nhắn tin cho cô vậy? Và tại sao giọng điệu lại quen quen? Cô không biết trả lời sao, nhưng một phần trong cô lại hy vọng sẽ gặp lại Hàn Vũ Thần.
Đúng lúc đó, máy tính cô rung lên báo có email mới từ khách hàng. Khi cô mở email, màn hình bị lag, khiến con trỏ nhảy loạn xạ, kéo theo cả tài liệu công việc sắp xếp bị rối tung. Cô lẩm bẩm: “Trời ơi… xui xẻo… sao hôm nay mọi thứ lại trùng hợp như thế này chứ?”
Vừa lúc đó, bước chân nhẹ nhàng vang lên. Cô quay lại và, không ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Vũ Thần đứng ở cửa phòng. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng.
“Cô lại gặp rắc rối sao?” anh hỏi, giọng đều đều.
“À… dạ… chút xui xẻo thôi ạ,” cô lí nhí, vừa lúng túng vừa ngượng ngập.
Anh bước đến bàn, lặng lẽ chỉnh lại các tài liệu bị rối trên máy tính giúp cô. Hành động của anh nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực, khiến cô vừa cảm thấy an toàn vừa… khó chịu một cách lạ lùng.
“Cảm… cảm ơn anh,” cô nói, không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào.
Anh chỉ gật, rồi cúi xuống để nhìn kỹ màn hình. “Cô nên tập trung, đừng để xui xẻo làm phiền tinh thần.”
Cô cười nhẹ, cảm giác vừa bối rối vừa rung động. Không biết sao, chỉ cần anh đứng cạnh, mọi rắc rối dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.
Buổi trưa, cô quyết định ra ngoài mua cơm, hy vọng sẽ có một chút may mắn. Nhưng dường như số phận không để cô yên. Khi cô bước ra khỏi cửa công ty, trời bỗng đổ cơn mưa bất chợt. Không mang ô, cô vội vã tìm nơi trú mưa, nhưng đôi giày cao gót lại trượt, khiến cô suýt té.
Một bàn tay khác xuất hiện, lần này không cần cô nhấc chân hay chống đỡ: Hàn Vũ Thần lại đứng trước mặt. Anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình.
“Đủ rồi, đừng tự gây rắc rối nữa,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng nghiêm túc.
Cô nhìn anh, cảm giác tim đập nhanh, hơi thở dồn dập. “Anh… sao lúc nào cũng xuất hiện vậy?”
Anh nhếch môi, nụ cười hiếm hoi hiện lên trên môi: “Tôi nghĩ… cô cần một chút may mắn.”
Cô đỏ mặt, không biết nên nói gì. Tim cô vừa rung lên vừa có chút sợ hãi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ấm áp.
Sau cơn mưa, họ đi chung đến một quán cà phê gần đó. Không gian quán ấm cúng, ánh đèn vàng hắt qua cửa kính, phản chiếu những hạt mưa trên đường phố. Tâm Nhi chọn một bàn nhỏ gần cửa sổ, hy vọng được yên tĩnh. Nhưng khi vừa ngồi xuống, cô nhận ra Hàn Vũ Thần vẫn theo sau, ngồi đối diện cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc bén như lưỡi dao.
Cô lúng túng, lòng thầm nghĩ: Sao anh ấy lại xuất hiện liên tục thế này? Mình chưa từng thấy ai như vậy…
Anh không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng nhường cho cô phần bánh và cà phê. “Cô nên ăn một chút, đừng lo lắng quá,” anh nói, giọng đều đều, không tỏ vẻ kiêu ngạo.
Cô cười bẽn lẽn, mắt lúng túng nhìn anh. Không hiểu sao, mỗi hành động nhỏ của anh đều khiến cô rung động, vừa ngượng vừa tò mò.
Đúng lúc cô định mở túi lấy điện thoại để kiểm tra email, cốc cà phê trên bàn lại bất ngờ bị va chạm bởi người phục vụ đi qua. Cà phê tràn ra, làm ướt một phần tài liệu của cô. Tâm Nhi hốt hoảng, tay run run, không biết làm gì.
“Để tôi giúp cô,” Hàn Vũ Thần nói, vươn tay lau sạch cà phê và sắp xếp lại tài liệu. Hành động của anh nhẹ nhàng, bình tĩnh, nhưng lại khiến cô cảm thấy trái tim mình rung lên.
“C… cảm ơn anh, nhưng tôi tự làm được mà…” cô lí nhí.
Anh gật, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng, như nói rằng: Đừng lo, tôi sẽ ở đây.
Khi cô đứng lên rời quán, điện thoại lại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ hiện trên màn hình:
"Hôm nay, tôi sẽ giúp cô may mắn."
Cô nhìn tin nhắn, tim đập loạn nhịp. Ai nhắn tin cho cô? Và tại sao giọng điệu lại quen quen? Cô không biết trả lời sao, nhưng một phần trong cô lại hy vọng sẽ gặp lại Hàn Vũ Thần.
Bước ra khỏi quán, cô nhận ra bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc bén, như đang nói: “Số phận cô… tôi sẽ bảo vệ.”
Cả hai cùng đứng giữa đường phố, mưa đã ngớt, nhưng không khí xung quanh vẫn đầy ẩn ý. Không ai nói lời nào, chỉ có ánh mắt trao nhau, và Tâm Nhi biết rằng: từ hôm nay, mọi rắc rối, mọi xui xẻo… sẽ gắn liền với Hàn Vũ Thần theo một cách mà cô không thể đoán trước.
Một chiếc ghế gần đó bất ngờ bị đẩy ngã bởi gió, làm cốc nước rơi vỡ. Tâm Nhi thở dài, vừa buồn cười vừa cảm thấy lạ lùng: Xui xẻo vẫn chưa rời bỏ mình… nhưng giờ nó không còn đáng sợ nữa, vì anh ấy ở đây.
Tin nhắn bí ẩn vẫn còn hiện trên điện thoại cô, như một lời hứa chưa hoàn tất: may mắn sẽ đến, nhưng chỉ khi anh còn bên cạnh.