xui xẻo gặp ceo

Chương 4: Bữa tối bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, Lâm Tâm Nhi trở về căn hộ nhỏ của mình, lòng vẫn lâng lâng vì những sự kiện liên tiếp diễn ra với Hàn Vũ Thần. Cô ngồi xuống ghế sofa, nhắm mắt một chút, thầm tự nhủ: “Số mình dạo này may mắn quá, nhưng lại… lạ lùng.”

Cô vừa định mở máy tính kiểm tra email công việc thì điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ hiện lên:

"Tối nay, tôi muốn mời cô đi ăn."

Tâm Nhi nhíu mày, hơi bối rối. Ai nhắn tin cho cô vậy? Giọng điệu quen quen khiến cô ngay lập tức nghĩ đến Hàn Vũ Thần, nhưng cô không dám chắc. Một phần trong cô háo hức, một phần lại hồi hộp: Đi ăn với anh ấy? Mình có nên đi không?

Sau vài phút do dự, cô quyết định sẽ đi. Biết đâu… hôm nay may mắn lại tiếp tục đến.

Đúng 7 giờ tối, Tâm Nhi đứng trước cửa một nhà hàng sang trọng. Không gian được trang trí ấm cúng, ánh đèn vàng hắt qua cửa kính tạo cảm giác lãng mạn nhưng không quá cầu kỳ. Cô bước vào, mắt tìm kiếm xung quanh, và không ngạc nhiên khi thấy Hàn Vũ Thần đã ngồi sẵn ở một bàn gần cửa sổ.

Anh đứng dậy khi nhìn thấy cô, nụ cười hiếm hoi nhưng đủ khiến trái tim cô loạn nhịp. “Đến rồi à?” anh hỏi, giọng trầm và ấm.

“V… vâng…” cô lí nhí, bước tới bàn, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng hai má đỏ bừng.

Hàn Vũ Thần ra hiệu cho cô ngồi xuống, rồi tự mình kéo ghế cho cô, hành động lịch thiệp khiến Tâm Nhi không khỏi rung động. Cô ngồi xuống, tim đập nhanh, mắt liên tục nhìn anh. Anh chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt đủ để cô cảm nhận được sự quan tâm.

Sau vài phút im lặng, anh mở lời: “Tôi biết cô thường gặp rắc rối với xui xẻo, nên… hôm nay muốn mời cô đi ăn để ‘bù đắp’.”

Tâm Nhi vừa bất ngờ vừa bật cười. “Bù đắp? Sao anh cứ phải quan tâm đến tôi vậy?”

Anh nhếch môi, nụ cười thoáng qua nhưng đầy ẩn ý: “Cô nên biết… đôi khi, may mắn cần người hỗ trợ.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu. “M… may mắn… tôi không cần đâu…”

Anh nghiêng người, giọng trầm: “Nhưng tôi muốn cô nhận.”

Không khí giữa hai người dần trở nên gần gũi. Cô vừa lo lắng vừa hào hứng, vừa ngại ngùng vừa tò mò. Những ánh mắt trao nhau, những nụ cười nhẹ, tạo ra một bầu không khí vừa lãng mạn vừa hài hước.

Khi gọi món, Tâm Nhi vô tình làm đổ menu trên bàn. Cô hốt hoảng, tay run run, mắt nhìn anh: “Ôi trời… lại xui xẻo rồi!”

Hàn Vũ Thần không hề tỏ vẻ khó chịu. Anh nhanh chóng nhặt menu lên, lau sơ trên bàn rồi đặt lại trước mặt cô. “Không sao. Lần này tôi sẽ không để cô gặp rắc rối một mình,” anh nói, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc bén.

Cô đỏ mặt, cười bẽn lẽn: “Anh… cứ theo dõi tôi hả?”

Anh cười nhẹ, lần này nụ cười kéo dài hơn một chút: “Tôi chỉ muốn cô an toàn.”

Trong lúc chờ món ăn, họ bắt đầu trò chuyện. Anh hỏi về công việc của cô, về sở thích, về những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày. Cô ngạc nhiên vì anh quan tâm đến những chi tiết mà ngay cả bạn bè thân thiết cũng không để ý.

“Anh… anh quan tâm đến tất cả mọi thứ về tôi sao?” cô hỏi, vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc.

Anh gật nhẹ: “Chỉ những gì tôi thấy quan trọng thôi.”

Tâm Nhi đỏ mặt, im lặng một lúc, rồi bật cười nhẹ. “Anh… hơi quá hoàn hảo rồi đó.”

Anh chỉ cười, ánh mắt dịu dàng, nhìn cô như muốn nói: Và tôi chỉ muốn cô biết… tôi quan tâm.

Món ăn được mang ra, nhưng ngay khi cô cầm đũa định ăn, một con muỗi bay vo ve qua bàn khiến cô giật mình, làm rơi đũa và rớt một miếng thức ăn xuống sàn. Cô hốt hoảng, mặt nóng bừng.

Hàn Vũ Thần không giận dữ, chỉ lặng lẽ nhặt miếng thức ăn và đặt lại đĩa cô, đồng thời nhấc tay quạt muỗi. Hành động của anh khiến cô vừa cảm động vừa thấy tình huống thật… hài hước. Cô bật cười: “Ôi trời… hôm nay thật đúng là một ngày dài với xui xẻo.”

Anh nhìn cô, giọng trầm ấm: “Xui xẻo không sao, miễn là tôi ở đây.”

Cô cảm thấy tim mình nhói lên, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Những câu chuyện nhỏ, những cử chỉ tinh tế, dần dần khiến cô nhận ra: anh không chỉ là người lạnh lùng, mà còn rất chu đáo và ấm áp.

Bữa tối tiếp tục, họ cùng trò chuyện về sở thích, những kỷ niệm tuổi thơ, những tình huống hài hước trong cuộc sống. Tâm Nhi phát hiện ra rằng cô chưa bao giờ thoải mái và vui vẻ như thế này với một người lạ, đặc biệt là với Hàn Vũ Thần.

Anh kể một vài câu chuyện về thời đi học, về những lần gặp rắc rối mà anh phải tự giải quyết, khiến cô cười không ngớt. Cô cũng chia sẻ về những xui xẻo kinh điển của mình, từ việc giày cao gót trượt đến những lần làm đổ cà phê. Anh nghe, nhếch môi cười, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy trêu ghẹo.

“Cô thật sự gặp rắc rối kinh niên nhỉ?” anh nói, giọng vừa nghiêm vừa vui.

“Đúng vậy… nhưng dường như… tôi gặp anh, mọi chuyện lại trở nên… dễ chịu hơn,” cô nói, ánh mắt lấp lánh, lòng run rẩy.

Anh gật, không nói gì, chỉ nhìn cô. Một khoảng im lặng đầy ý nghĩa bao trùm cả bàn ăn.

Khi bữa tối kết thúc, Hàn Vũ Thần đứng lên, kéo ghế cho cô, hành động lịch thiệp đến mức khiến Tâm Nhi đỏ mặt. Cô đứng dậy, vừa cảm giác hạnh phúc vừa lo lắng: Anh ấy… sao cứ xuất hiện đúng lúc thế này nhỉ?

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng: “Để tôi đưa cô về.”

Cô ngần ngại một chút, rồi nắm tay anh. Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh lan tỏa khắp cơ thể cô. Đi trên đường về, ánh đèn vàng phản chiếu trên vỉa hè ẩm ướt, tạo ra một không gian vừa lãng mạn vừa huyền ảo.

Một chiếc xe đi qua, bắn nước lên vỉa hè, khiến cô giật mình. Hàn Vũ Thần nhanh chóng che chắn, dùng áo khoác che cô, ánh mắt nhìn cô đầy quan tâm. Cô nhìn anh, lòng dâng lên một cảm giác vừa an toàn vừa bối rối.

“Cảm ơn anh…” cô thì thầm, tim đập nhanh.

Anh chỉ gật, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt anh dịu dàng đến mức cô cảm thấy muốn tan chảy.

Khi đến trước cửa nhà, cô định buông tay anh, nhưng anh lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hơi nghiêng người: “Hôm nay, tôi hy vọng cô đã có một ngày may mắn hơn.”

Cô đỏ mặt, im lặng nhìn anh. “Anh… hôm nay thật sự… khiến tôi bất ngờ.”

Anh mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Vậy thì… hãy để tôi tiếp tục bất ngờ cô trong những ngày tới.”

Cô nhìn anh, tim đập nhanh, cảm giác vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Họ đứng đó một lúc, ngắm nhìn phố phường lấp lánh ánh đèn, mưa đã ngớt, nhưng không khí xung quanh vẫn đầy ẩn ý.

Một lần nữa, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ số lạ hiện trên màn hình:

"Ngày mai, tôi sẽ khiến cô gặp chuyện… không thể quên."

Tâm Nhi thở dài, vừa tò mò vừa hồi hộp. Cô biết rằng, cuộc sống của cô từ nay sẽ gắn liền với Hàn Vũ Thần, và xui xẻo sẽ không còn đáng sợ nữa, vì anh ấy luôn ở bên.

Nhưng cô không hề biết, ngày mai sẽ là một thử thách khác… một xui xẻo vừa hài hước vừa lãng mạn, khiến cô và anh gần gũi hơn, nhưng cũng đầy bất ngờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×