Sáng hôm sau, Lâm Tâm Nhi bước vào văn phòng với một cảm giác vừa hồi hộp vừa lạ lùng. Bữa tối ngày hôm qua, cùng với ánh mắt dịu dàng của Hàn Vũ Thần, vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh… nhưng sao tim cứ đập loạn nhịp thế này?”
Ngay khi cô vừa đặt túi xuống bàn làm việc, điện thoại lại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ:
"Hôm nay, sẽ là một ngày đáng nhớ."
Cô nhìn tin nhắn, vừa hồi hộp vừa bối rối. Ai nhắn tin vậy? Liệu có phải Hàn Vũ Thần? Cô lắc đầu, thầm nghĩ: Không, chắc chắn là trùng hợp… hoặc là xui xẻo lại đến.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, bước chân quen thuộc vang lên ở hành lang. Cô quay đầu, và tim đập loạn nhịp khi thấy Hàn Vũ Thần đứng đó, áo vest chỉnh tề, vẻ điềm tĩnh nhưng vẫn đầy sức hút.
“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm ấm, ánh mắt lướt qua cô như dò xét.
“Ch… chào anh,” cô lí nhí, vừa ngại vừa vui, đồng thời cảm thấy đôi má nóng bừng.
Anh tiến đến bàn làm việc của cô, cúi xuống nhẹ nhàng để nhìn tài liệu trên máy tính: “Cô vẫn ổn chứ? Hôm nay không gặp xui xẻo quá chứ?”
Tâm Nhi bật cười, vừa xấu hổ vừa bối rối: “À… không… không hẳn, nhưng… sao anh cứ quan tâm tôi hoài vậy?”
Anh nhếch môi, một nụ cười rất nhỏ: “Vì tôi thấy… cô thường gặp rắc rối. Tôi không muốn cô gặp chuyện gì phiền phức.”
Cô đỏ mặt, cúi xuống, vừa ngượng vừa cảm động. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: anh không chỉ điển trai và lạnh lùng, mà còn cực kỳ chu đáo và quan tâm.
Cả buổi sáng, cô cố gắng tập trung vào công việc. Nhưng dường như… xui xẻo vẫn bám theo cô. Khi đang nhập dữ liệu trên máy tính, máy in đột nhiên kêu “rầm rầm”, giấy in bị kẹt, làm cô giật mình. Cô hốt hoảng, vừa loay hoay vừa cố gắng gỡ giấy.
“Để tôi giúp cô,” Hàn Vũ Thần xuất hiện sau lưng cô, nhìn cô một cách bình tĩnh nhưng sắc bén. Chỉ trong vài giây, anh đã xử lý xong sự cố. Cô nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa thầm nghĩ: Anh ấy thật sự hoàn hảo quá…
“Cảm… cảm ơn anh,” cô lí nhí, tim đập nhanh.
Anh gật, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt dịu dàng, khiến cô cảm thấy an toàn đến lạ thường.
Buổi trưa, cô dự định ra ngoài ăn trưa cùng bạn đồng nghiệp, nhưng khi bước ra hành lang, cô gặp ngay Hàn Vũ Thần. Anh cười nhẹ, ra hiệu: “Ăn trưa cùng tôi được không?”
Cô ngại ngùng, vừa muốn từ chối vừa tò mò: Đi ăn cùng anh… có đáng sợ không nhỉ?
“V… vâng… được,” cô trả lời, giọng hơi run run.
Họ cùng nhau đi đến một quán ăn gần văn phòng, không gian yên tĩnh, ánh sáng nhẹ. Tâm Nhi ngồi xuống, không biết phải bắt chuyện thế nào, trong khi anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Trong lúc chờ món ăn, cô vô tình làm rơi menu xuống sàn. Cô hốt hoảng, tay run run, vừa cúi xuống nhặt vừa thầm nghĩ: Ôi trời… lại xui xẻo rồi!
Anh nhẹ nhàng nhặt menu giúp cô, lau sơ trên bàn, rồi đặt lại trước mặt cô. “Không sao, lần này tôi sẽ không để cô gặp rắc rối một mình,” anh nói, giọng dịu dàng nhưng vẫn tràn đầy quyền lực.
Cô đỏ mặt, cười bẽn lẽn: “Anh… sao lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc thế này?”
Anh cười nhẹ, nụ cười thoáng qua, ánh mắt dịu dàng: “Tôi chỉ muốn cô an toàn.”
Cả bữa trưa trôi qua với những câu chuyện hài hước. Anh kể về thời đi học, những tình huống khó xử từng gặp, khiến cô cười không ngớt. Cô cũng kể về những xui xẻo kinh điển trong đời mình, từ việc giày cao gót trượt đến cà phê đổ, khiến anh nhếch môi cười, ánh mắt vừa dịu dàng vừa trêu ghẹo.
“Cô thật sự gặp rắc rối kinh niên nhỉ?” anh hỏi, giọng vừa nghiêm vừa vui.
“Đúng vậy… nhưng… giờ tôi gặp anh, mọi chuyện lại dễ chịu hơn nhiều,” cô nói, ánh mắt lấp lánh, lòng rung động.
Anh gật, không nói gì, chỉ nhìn cô. Khoảng im lặng bao trùm bàn ăn, đầy ý nghĩa.
Khi bữa trưa kết thúc, họ rời quán, đi bộ về văn phòng. Trên đường, cô vụng về vấp chân, suýt ngã vào bậc thềm. Anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình. “Đủ rồi, đừng tự gây rắc rối nữa,” anh nói, giọng trầm ấm.
Cô đỏ mặt, vừa bối rối vừa hạnh phúc: “Cảm… cảm ơn anh…”
Anh chỉ gật, ánh mắt dịu dàng: Hãy để tôi ở bên cô.
Về đến văn phòng, cô bước vào bàn làm việc, nhưng vừa ngồi xuống thì… điện thoại rung lên. Tin nhắn từ số lạ hiện trên màn hình:
"Ngày mai, sẽ là một ngày… không thể quên."
Cô thở dài, vừa tò mò vừa hồi hộp. Cô biết rằng mọi chuyện chưa dừng lại ở đây. Xui xẻo và Hàn Vũ Thần sẽ tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống của cô, khiến cô vừa bối rối vừa háo hức.
Buổi chiều, một cuộc họp đột ngột được gọi. Tâm Nhi chuẩn bị hồ sơ, nhưng khi mở cặp, tất cả giấy tờ lại rơi ra sàn. Cô đỏ mặt, tay run run nhặt từng tờ.
Hàn Vũ Thần xuất hiện bên cạnh, cúi xuống nhặt giúp cô từng tờ. Cô nhìn anh, tim đập mạnh, vừa xấu hổ vừa cảm động. Anh nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, tôi luôn ở đây giúp cô.”
Cô cười nhẹ, vừa ngượng vừa thấy an toàn. Cảm giác kỳ lạ này khiến cô nhận ra rằng: anh không chỉ đơn thuần là người cứu rắc rối của cô, mà còn là người mang đến cảm giác ấm áp mà cô chưa từng trải qua.
Khi kết thúc ngày làm việc, Hàn Vũ Thần đề nghị đưa cô về nhà. Trên đường đi, ánh đèn vàng phản chiếu trên vỉa hè ẩm ướt, tạo không gian vừa lãng mạn vừa huyền ảo. Một chiếc xe đi qua bắn nước lên vỉa hè, khiến cô giật mình. Anh nhanh chóng che chắn, dùng áo khoác che cô, ánh mắt nhìn cô đầy quan tâm.
“Cảm ơn anh…” cô thì thầm, tim đập loạn nhịp.
Anh chỉ gật, ánh mắt dịu dàng, không nói gì thêm, nhưng khoảng im lặng ấy đầy sức nặng và ý nghĩa.
Khi đến trước cửa nhà, cô định buông tay anh, nhưng anh lại nắm tay cô, hơi nghiêng người: “Ngày mai… sẽ là một ngày khó quên. Hãy chuẩn bị tinh thần.”
Cô đỏ mặt, nhìn anh, vừa hồi hộp vừa tò mò. “Anh… làm tôi vừa sợ vừa háo hức…”
Anh mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Vậy thì… hãy để tôi dẫn cô qua những ngày xui xẻo… nhưng đầy bất ngờ.”
Cô nhìn anh, tim rung lên từng nhịp. Tin nhắn bí ẩn vẫn hiện trên điện thoại, như một lời hứa chưa hoàn tất: may mắn và xui xẻo sẽ song hành, nhưng anh sẽ luôn ở bên cô.
Và cô biết, ngày mai, mọi chuyện sẽ còn kỳ lạ, hài hước và lãng mạn hơn nữa…