Tối hôm đó, Lâm Tâm Nhi vừa bước vào căn hộ nhỏ của mình thì điện thoại lại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ hiện trên màn hình:
"Tối nay… sẽ là một đêm đáng nhớ."
Cô nhíu mày, tim đập nhanh, vừa hồi hộp vừa bối rối. Ai nhắn tin vậy? Giọng điệu quen quen khiến cô ngay lập tức nghĩ đến Hàn Vũ Thần, nhưng cô không dám chắc. Một phần trong cô háo hức, một phần lại lo lắng: Liệu tối nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?
Chưa kịp suy nghĩ thêm, tiếng chuông cửa vang lên. Cô mở cửa và… không ngạc nhiên khi thấy Hàn Vũ Thần đứng đó, áo vest chỉnh tề, vẻ điềm tĩnh nhưng đầy quyền lực. Anh nở một nụ cười nhẹ: “Tôi tới đúng giờ hẹn.”
Tâm Nhi đỏ mặt, tim đập nhanh, cố gắng giữ bình tĩnh: “V… vậy… mời anh vào.”
Anh bước vào, ánh mắt lướt qua căn hộ nhỏ của cô, rồi nhìn thẳng cô. “Cô đã sẵn sàng chưa?”
“À… vâng…” cô lí nhí, vừa ngại vừa háo hức.
Anh đưa cô ra một chiếc xe hơi sang trọng đã đợi sẵn ngoài cửa. Khi cô bước lên xe, tim cô rung lên từng nhịp. Chưa bao giờ cô đi xe cùng một người lạ mà vừa hồi hộp vừa phấn khích đến thế.
Trên đường đi, Hàn Vũ Thần im lặng, ánh mắt lướt qua cô vài lần nhưng không nói gì. Cô không biết phải bắt chuyện thế nào, nên chỉ ngồi im, vừa ngượng vừa tò mò.
Cuối cùng, anh phá vỡ im lặng: “Tối nay, tôi muốn đưa cô đến một nơi… có thể làm cô bất ngờ.”
“Bất ngờ… sao ạ?” cô hỏi, giọng run run, vừa hồi hộp vừa háo hức.
Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Hãy để tôi dẫn cô đi, mọi thứ sẽ rõ ràng.”
Đến nơi, cô nhận ra đó là một nhà hàng sang trọng, không gian ngoài trời với ánh đèn lung linh phản chiếu trên hồ nước. Tiếng nhạc du dương vang lên, tạo nên một không gian lãng mạn, dịu dàng nhưng cũng đầy bí ẩn.
Cô ngạc nhiên: “Anh… anh đã sắp xếp từ trước sao?”
Anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Một chút chuẩn bị để cô có một buổi tối dễ chịu, không gặp rắc rối.”
Cô đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa cảm động. “Anh… sao lúc nào cũng nghĩ đến tôi vậy?”
Anh nhíu mày, nụ cười thoáng qua: “Bởi vì… tôi muốn cô an toàn và hạnh phúc.”
Cảm giác trái tim cô đập loạn nhịp, vừa hồi hộp vừa rung động. Chưa bao giờ cô gặp một người vừa lạnh lùng vừa quan tâm, vừa quyền lực vừa dịu dàng như anh.
Họ ngồi xuống bàn ăn, nhưng ngay khi Tâm Nhi định cầm muỗng, một con muỗi bay vo ve khiến cô giật mình, làm rơi muỗng xuống sàn. Cô hốt hoảng, vừa cười vừa xấu hổ: “Ôi trời… sao hôm nay tôi lại rắc rối đến vậy?”
Anh cười nhẹ, cúi xuống nhặt muỗng, rồi đặt lại trước mặt cô. “Không sao. Tôi sẽ luôn ở đây để giúp cô.”
Cô đỏ mặt, tim rung lên, vừa xấu hổ vừa cảm động. Những câu chuyện nhỏ diễn ra xung quanh, từ những tình huống hài hước cho đến những hành động dịu dàng của anh, khiến cô không biết nên cười hay thở dài.
Bữa tối trôi qua với những câu chuyện hài hước và lãng mạn. Anh kể về thời đi học, những lần gặp rắc rối, những khoảnh khắc ngượng ngùng từng trải. Cô cũng kể về những xui xẻo kinh điển của mình, từ việc giày cao gót trượt đến cà phê đổ, khiến anh nhếch môi cười, ánh mắt dịu dàng mà trêu ghẹo.
“Cô thật sự gặp rắc rối kinh niên nhỉ?” anh hỏi, giọng vừa nghiêm vừa vui.
“Đúng vậy… nhưng… giờ tôi gặp anh, mọi chuyện lại dễ chịu hơn nhiều,” cô nói, ánh mắt lấp lánh, lòng rung động.
Anh gật, không nói gì, chỉ nhìn cô. Khoảng im lặng bao trùm bàn ăn, đầy ý nghĩa, khiến Tâm Nhi cảm nhận được sự ấm áp và an toàn từ anh.
Khi kết thúc bữa tối, họ đi bộ ra hồ nước, nơi ánh đèn vàng phản chiếu lên mặt hồ như những viên ngọc lấp lánh. Cô ngắm nhìn ánh sáng lung linh, tim rung lên từng nhịp.
“Anh… sao anh luôn xuất hiện đúng lúc để cứu tôi vậy?” cô hỏi, vừa ngượng vừa tò mò.
Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Bởi vì… tôi muốn cô biết, dù xui xẻo có đến, tôi sẽ luôn ở đây.”
Cô đỏ mặt, trái tim như nhảy ra ngoài, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Chưa bao giờ cô cảm thấy vừa an toàn vừa rung động đến vậy.
Nhưng đúng lúc cô định nói gì đó, một tiếng động vang lên gần hồ: một con thuyền nhỏ chao đảo, làm nước bắn lên bờ. Cô giật mình, suýt té vào hồ. Anh nhanh chóng kéo cô về phía mình, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
“Đủ rồi… đừng lo lắng,” anh nói, giọng trầm ấm, ánh mắt sâu thẳm.
Cô nhìn anh, tim đập mạnh, vừa xấu hổ vừa cảm động: “Cảm… cảm ơn anh…”
Anh chỉ gật, ánh mắt dịu dàng, nhưng vẫn tràn đầy quyền lực. Khoảnh khắc im lặng ấy khiến cô cảm nhận được rằng: dù xui xẻo có đến, anh sẽ là người bảo vệ cô.
Khi trở về xe, anh đưa cô ra cửa nhà. Cô định buông tay, nhưng anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Ngày mai… sẽ còn bất ngờ hơn. Hãy chuẩn bị tinh thần.”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh: “Anh… làm tôi vừa lo lắng vừa háo hức…”
Anh mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Vậy thì… hãy để tôi dẫn cô qua những ngày xui xẻo… nhưng đầy bất ngờ và lãng mạn.”
Cô nhìn anh, tim rung lên từng nhịp. Tin nhắn bí ẩn vẫn hiện trên điện thoại, như một lời hứa chưa hoàn tất: may mắn và xui xẻo sẽ song hành, nhưng anh sẽ luôn ở bên cô.
Và cô biết, ngày mai… mọi chuyện sẽ còn kỳ lạ, hài hước, nhưng cũng lãng mạn hơn, khi xui xẻo tiếp tục bám theo cô cùng Hàn Vũ Thần.