Ngày đầu tiên đi thử việc của Lâm Tĩnh Vy bắt đầu trong sự háo hức pha lẫn lo lắng. Cô mặc bộ váy công sở giản dị, tóc búi gọn gàng, tay ôm hồ sơ, mắt chăm chú quan sát mọi thứ xung quanh. Tòa nhà cao tầng sáng bóng như kính phản chiếu ánh mặt trời, và tất cả mọi thứ đều khiến cô cảm giác vừa choáng ngợp vừa tò mò.
Cô bước vào sảnh công ty, nơi nhân viên đang tất bật với máy tính và điện thoại, mỗi người dường như có một nhịp sống riêng nhưng hài hòa trong dòng chảy công việc. Tĩnh Vy tự nhủ phải thật cẩn thận, không được làm gì sai sót ngay ngày đầu tiên. Nhưng đúng lúc cô vừa định hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần, chiếc túi xách trên vai lại vướng vào cạnh bàn, kéo theo vài hồ sơ rơi xuống sàn. Cô đỏ mặt cúi xuống nhặt, vừa may là không có ai nhìn thấy… trừ một đôi mắt lạnh lùng đang đứng từ phía cửa sổ, theo dõi cô một cách tỉ mỉ.
“Lại là anh…” Tĩnh Vy thầm nghĩ. Phan Dịch Khang – người đàn ông hôm qua cứu cô không biết bao nhiêu lần – lại xuất hiện, nhưng lần này không phải để cứu cô khỏi xe cộ hay ghế gãy. Anh đứng ở sảnh, ánh mắt sắc bén nhưng có phần tò mò, quan sát từng hành động nhỏ của cô. Cô lúng túng quay đi, vội vàng thu dọn hồ sơ, tự nhủ: “Anh ấy không ở đây để đánh giá tôi chứ… phải không?” Nhưng sâu trong lòng, cô không khỏi rộn ràng khi nhận ra sự hiện diện của anh.
Ngay khi cô vừa lên thang máy, một cậu nhân viên khác vô tình đẩy cửa quá mạnh, khiến cô suýt va vào tường. May mắn thay, bàn tay quen thuộc xuất hiện, kéo cô ra kịp thời. “Cẩn thận hơn đi,” Phan Dịch Khang nói, giọng trầm và dứt khoát. Tĩnh Vy đỏ mặt, cúi đầu, chỉ biết gật nhẹ. Cô tự nhủ: “Hình như anh ấy sẽ luôn xuất hiện đúng lúc… như định mệnh vậy.”
Vào phòng làm việc chính, Tĩnh Vy được phân công ngồi tại một bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Cô vừa đặt cặp lên bàn, chuẩn bị mở hồ sơ ra đọc thì… chiếc ghế kêu rắc, như báo hiệu rằng lần xui xẻo tiếp theo đang chờ. Cô thận trọng ngồi xuống, nhưng đúng lúc ấy, chuông điện thoại trên bàn rung dữ dội, làm cô giật mình, làm rơi mấy tờ giấy quan trọng. Cô hít một hơi, cúi xuống nhặt từng tờ, đầu óc căng như dây đàn.
“Đừng lo lắng quá,” một giọng nói lạnh lùng vang lên. Tĩnh Vy ngẩng đầu, thấy Phan Dịch Khang đứng ở cửa, tay giữ một ly cà phê nóng, tiến đến giúp cô. Anh nhẹ nhàng nhặt những tờ giấy rơi vãi, sắp xếp lại hồ sơ gọn gàng. “Cô thật sự không cần lo lắng, chỉ cần tập trung vào công việc thôi,” anh nói, giọng vẫn bình thản nhưng có phần ân cần.
Tĩnh Vy đỏ mặt, cảm giác vừa bối rối vừa biết ơn. Mỗi lần anh xuất hiện là một lần trái tim cô nhảy loạn nhịp. Cô cúi đầu, cố gắng tập trung đọc hồ sơ, nhưng tâm trí liên tục bị phân tán bởi những suy nghĩ về người đàn ông này. Cô tự nhủ: “Không thể để mình xao nhãng. Phải chứng tỏ bản thân… dù anh ấy có làm tim mình rung rinh thế nào.”
Ngày đầu thử việc bắt đầu với việc cô được giao xử lý một số tài liệu nội bộ và chuẩn bị báo cáo dự án. Thế nhưng, vận xui dường như vẫn đeo bám cô. Chỉ trong vòng vài giờ, cô làm đổ mực lên tài liệu quan trọng, nhấn nhầm nút máy photocopy khiến cả tệp hồ sơ bị in nhầm, và suýt nữa bị đồng nghiệp mới giận dữ nhìn cô.
Mỗi lần như vậy, Phan Dịch Khang đều xuất hiện, nhắc nhở, cứu nguy hoặc trực tiếp sửa chữa hậu quả. Lần nào anh cũng điềm tĩnh, nhanh nhẹn, không hề tỏ ra khó chịu. Nhưng ánh mắt ấy… sắc bén, như đang quan sát cô không chỉ về năng lực mà còn về thái độ, sự kiên nhẫn và cách cô ứng phó với khó khăn.
“Cô cần phải học cách bình tĩnh hơn,” anh nói một cách lạnh lùng, nhưng khi nhìn cô đỏ mặt bối rối, khóe môi lại hơi cong lên. Tĩnh Vy không biết nên giận hay cười. Cô chỉ lắp bắp: “Vâng… em sẽ cố gắng ạ.”
Buổi trưa, cô cố gắng ăn trưa một cách bình thường, nhưng vận xui vẫn không buông tha. Khi cô vừa rút hộp cơm ra, một đồng nghiệp không chú ý đẩy ghế, làm thức ăn rơi xuống sàn. Cô đỏ mặt, cúi xuống nhặt, còn chưa kịp hoàn hồn thì Phan Dịch Khang xuất hiện từ đâu, tay cầm khăn giấy, nói: “Để tôi giúp.” Anh lau sạch sàn, giúp cô dọn dẹp và đặt hộp cơm lại gọn gàng. Cô ngồi im, vừa xấu hổ vừa cảm thấy trái tim như tan chảy trước sự quan tâm nhưng vẫn lạnh lùng ấy.
Chiều đến, cô được giao nhiệm vụ lên kế hoạch cho một dự án nhỏ. Cô chăm chú làm việc, nhưng vô tình nhấn nhầm nút gửi mail cho toàn công ty, khiến thông tin nhạy cảm tạm thời lộ ra. Cô hốt hoảng, không biết xử lý thế nào. Một lần nữa, Phan Dịch Khang xuất hiện, bước vào văn phòng, nhanh chóng chỉnh sửa lỗi, khôi phục tình hình. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa pha chút trêu chọc: “Cô phải cẩn thận hơn, nếu không, mỗi ngày sẽ là một trận chiến với công ty này.”
Tĩnh Vy chỉ biết đỏ mặt, cúi đầu, vừa xấu hổ vừa biết ơn. Cô tự nhủ: “Người này… có phải định mệnh không? Sao lúc nào cũng đúng lúc cứu mình? Và sao anh ấy làm tim mình rung động như thế này?”
Ngày đầu kết thúc, cô mệt nhoài nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Trước khi rời công ty, cô đi ngang qua sảnh lớn, và đột nhiên nghe thấy giọng Phan Dịch Khang từ phía cửa thang máy: “Ngày đầu tiên không tệ, nhưng còn nhiều thử thách phía trước. Chuẩn bị tinh thần đi.” Anh không chờ cô trả lời, bước vào thang máy, cửa đóng lại.
Tĩnh Vy đứng đó, tim đập mạnh, cảm giác vừa sợ vừa thích thú. Cô không biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, mỗi ngày đi làm sẽ là một chuỗi xui xẻo dở khóc dở cười, nhưng cũng là những lần trái tim cô rung động, khi người đàn ông lạnh lùng ấy luôn xuất hiện để cứu cô khỏi mọi tình huống, dù anh có vẻ ngoài bình thản và bá đạo đến mức khiến cô vừa sợ vừa thích thú.
Trong lúc đi về, Tĩnh Vy tự nhủ: “Ngày đầu thử việc thật là khủng khiếp… nhưng cũng tuyệt vời. Phải rồi, cuộc sống của mình từ hôm nay sẽ khác hẳn… và người đó… sẽ luôn là một phần không thể thiếu trong mỗi ngày làm việc của mình.”
Đêm về, khi nằm trên giường, Tĩnh Vy vẫn nhớ từng cử chỉ, ánh mắt, bàn tay và cả giọng nói lạnh lùng pha chút quan tâm của Phan Dịch Khang. Cô mỉm cười, vừa ngại ngùng vừa rộn ràng. Một ngày thử việc đầy xui xẻo, nhưng cũng là ngày mở ra một mối quan hệ vừa hài hước vừa lãng mạn, sẽ thay đổi cuộc đời cô mãi về sau.