Ngày thứ hai tại Tập đoàn Phan Thịnh, Lâm Tĩnh Vy thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày quan trọng – ngày mà cô chính thức bắt đầu đảm nhận thử thách đầu tiên trong công việc. Cô thức dậy sớm hơn mọi ngày, chuẩn bị bộ trang phục công sở chỉnh chu nhất, cẩn thận đến từng chi tiết từ váy, áo, giày đến túi xách.
Cô bước vào tòa nhà, cảm giác như từng bước chân đều vang lên trên sảnh rộng lớn, phản chiếu ánh sáng từ kính trong suốt. Những đồng nghiệp quen thuộc hôm qua vừa đi vừa mỉm cười chào cô, và tất cả dường như đang quan sát sự xuất hiện của cô với ánh mắt tò mò. Tĩnh Vy hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Hôm nay phải thật cẩn thận, mọi thứ phải hoàn hảo.”
Thế nhưng, dường như vận xui vẫn bám theo cô. Vừa bước chân vào thang máy, cô vội né một nhân viên đang cầm khay giấy tờ, nhưng không may đạp trúng dây sạc điện thoại để trên sàn. Điện thoại kêu “tạch tạch” rồi rơi xuống đất. Cô đỏ mặt, cúi xuống nhặt, tay run lên vì vừa xấu hổ vừa lo lắng.
“Cẩn thận hơn đi,” một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Tĩnh Vy quay lại, và đúng như dự đoán, Phan Dịch Khang đứng đó, vest đen chỉnh tề, ánh mắt sắc bén nhìn cô. Anh cúi nhặt điện thoại giúp cô, đặt nó lên bàn thang máy, rồi bước vào cùng cô. Trái tim Tĩnh Vy đập nhanh hơn, cô cúi gầm mặt, thầm nhủ: “Sao anh lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc vậy?”
Khi vào phòng làm việc, Tĩnh Vy nhận thấy một bức tường lớn với bảng dự án chi tiết được treo ngay trung tâm. Cô được giao nhiệm vụ chuẩn bị bản thảo báo cáo cho một dự án sắp triển khai – thử thách đầu tiên trong công việc. Cô hít một hơi, mở laptop, bắt đầu gõ từng con chữ. Nhưng chưa được bao lâu, một đồng nghiệp lỡ tay đẩy ghế, làm cô giật mình, tay chạm vào bàn phím khiến một đoạn văn bản quan trọng bị xóa mất. Tĩnh Vy đỏ mặt, nhấn Ctrl+Z nhưng vẫn cảm thấy tim đập nhanh.
Ngay lúc cô hoảng hốt, Phan Dịch Khang xuất hiện bên cạnh, nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng đầy tinh tế: “Cô phải bình tĩnh. Một chút hoảng loạn sẽ khiến sai sót tiếp theo xuất hiện.” Anh nhanh chóng giúp cô khôi phục dữ liệu và chỉnh sửa lại bố cục báo cáo. Tĩnh Vy vừa xấu hổ vừa biết ơn, thầm nghĩ: “Không thể phủ nhận… anh ấy xuất hiện đúng lúc thật.”
Buổi sáng trôi qua với hàng loạt tình huống dở khóc dở cười: giấy tờ bị rơi, bút đổ mực, thang máy dừng giữa chừng khiến cô phải trèo xuống cầu thang bộ… Nhưng mỗi lần như vậy, Phan Dịch Khang đều xuất hiện, giúp cô vượt qua, dù anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng và vẻ mặt khó gần.
Đến giờ trưa, Tĩnh Vy quyết định ra ngoài ăn nhanh để lấy lại tinh thần. Cô vừa mở hộp cơm thì một cơn gió mạnh từ cửa sổ thổi qua, kéo theo túi giấy bay vào mặt. Cô hoảng hốt, vung tay đánh ra để túi bay đi, nhưng vô tình va trúng ly nước đồng nghiệp, làm nước đổ ra bàn. Cô đỏ mặt muốn chết, không biết nên xin lỗi ra sao. Nhưng Phan Dịch Khang lại xuất hiện, tay cầm khăn giấy, nhanh chóng dọn dẹp giúp cô, ánh mắt nửa nghiêm nghị, nửa trêu chọc: “Cô phải học cách giữ đồ vật trước khi chúng phản chủ.”
Tĩnh Vy chỉ biết cúi đầu, đỏ bừng mặt, tự nhủ: “Người này… sao cứ đúng lúc cứu mình liên tục như thế? Và sao tim mình lại loạn nhịp mỗi lần gặp anh?”
Buổi chiều, thử thách chính thức bắt đầu: cô phải lên kế hoạch trình bày dự án trước phòng ban. Tĩnh Vy chuẩn bị từng slide cẩn thận, kiểm tra nội dung liên tục. Nhưng đúng lúc cô định bước lên trình bày, laptop bất ngờ tắt nguồn do hết pin. Cô chết lặng một giây, tay run, ánh mắt nhìn quanh phòng đầy hoảng loạn.
“Cô có mang sạc dự phòng không?” Phan Dịch Khang xuất hiện bên cửa phòng, giọng trầm, mắt nhìn thẳng vào cô. Anh nhanh chóng cắm nguồn cho laptop và giúp cô khởi động lại. Tĩnh Vy thở phào, vừa xấu hổ vừa cảm thấy ấm lòng.
Khi trình bày, cô vẫn run, nhưng mỗi khi nhìn thấy Phan Dịch Khang đứng ở cuối phòng, ánh mắt lạnh lùng nhưng quan tâm, cô lại lấy lại bình tĩnh hơn một chút. Từng slide được trình bày, từng số liệu được giải thích, và cuối cùng, dự án được đồng nghiệp đánh giá tích cực. Cô thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi vã ra nhưng trong lòng rộn ràng.
Sau buổi làm việc, Phan Dịch Khang gọi cô lại. Anh nhìn thẳng vào cô, giọng nghiêm túc: “Ngày đầu tiên thử thách khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng, nhưng cô đã làm tốt. Tuy nhiên, hãy chuẩn bị tinh thần: ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn.”
Tĩnh Vy đỏ mặt, vừa tự hào vừa lo lắng. Cô cảm giác mình vừa trải qua một ngày dài đầy xui xẻo, nhưng cũng học hỏi được rất nhiều. Và quan trọng nhất, cô không thể phủ nhận cảm giác trái tim mình loạn nhịp mỗi khi Phan Dịch Khang xuất hiện – người đàn ông lạnh lùng nhưng luôn xuất hiện đúng lúc cứu cô khỏi mọi rắc rối.
Trên đường về, Tĩnh Vy tự nhủ: “Ngày đầu tiên chính thức đã qua. Mình còn nhiều thứ phải học, nhiều thử thách phải đối mặt. Nhưng có anh ấy… có lẽ mình không còn sợ hãi nữa.”
Đêm về, khi nằm trên giường, cô vẫn nhớ từng ánh mắt, cử chỉ và bàn tay giúp đỡ của Phan Dịch Khang. Một ngày đầy xui xẻo, hài hước, nhưng cũng là ngày mở ra một chương mới trong cuộc sống và công việc của cô. Mỗi thử thách, mỗi tình huống trớ trêu đều khiến cô cảm thấy trái tim mình rung động – và cô biết rằng, người đàn ông lạnh lùng ấy sẽ là một phần không thể thiếu trong hành trình phía trước.