xui xẻo gặp tổng tài

Chương 5: Thử thách lớn và xui xẻo nối tiếp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ ba tại Tập đoàn Phan Thịnh, Tĩnh Vy bước vào công ty với một tâm trạng pha trộn giữa háo hức, lo lắng và… một chút sợ hãi. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày quan trọng hơn bao giờ hết: cô sẽ phải tham gia trực tiếp vào dự án lớn của công ty, liên quan đến đối tác quan trọng, và đây cũng là bài kiểm tra thực sự về năng lực, sự bình tĩnh và khả năng ứng biến của cô.

Cô mặc bộ váy công sở tối giản, tóc búi gọn gàng, tay ôm hồ sơ, mắt chăm chú quan sát mọi thứ xung quanh. Cô tự nhủ: “Hôm nay, mình phải thật tỉnh táo. Mọi sai lầm đều có thể gây rắc rối. Nhưng không sao… mình sẽ cố gắng hết sức.”

Nhưng ngay khi cô vừa bước vào thang máy, vận xui lập tức xuất hiện. Một đồng nghiệp mới bước vào, tay ôm cả đống hồ sơ, vội vã, va phải vai cô khiến mấy tờ giấy bay tứ tung. Tĩnh Vy vội vàng nhặt, tay run lên, đỏ mặt bối rối. “Ôi trời… hôm nay lại thế này sao?” Cô thầm nghĩ, vừa xấu hổ vừa bất lực.

Và đúng lúc đó, bóng người quen thuộc xuất hiện từ phía sau: Phan Dịch Khang. Anh cúi nhặt mấy tờ giấy rơi, đặt lại gọn gàng, rồi nói bằng giọng trầm lạnh nhưng dứt khoát: “Cẩn thận hơn đi.” Tĩnh Vy đỏ bừng mặt, cúi đầu, tim đập loạn nhịp. Cô thầm nghĩ: “Sao anh lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc thế này?”

Khi vào phòng làm việc, cô nhận thấy dự án lớn được phân công cho các nhóm, và cô sẽ phải hỗ trợ nhóm dự án quan trọng nhất – nhóm của Phan Dịch Khang. Cô vừa mở laptop, chuẩn bị các số liệu thì… máy tính đột ngột báo lỗi hệ thống, vài dữ liệu quan trọng biến mất. Cô há hốc mồm, tay run run, đầu óc hoàn toàn hoảng loạn.

Một lần nữa, Phan Dịch Khang xuất hiện, nhanh chóng kiểm tra laptop của cô, kết nối lại hệ thống và khôi phục dữ liệu. Anh nhìn cô với ánh mắt vừa nghiêm nghị, vừa tinh tế: “Cô phải bình tĩnh hơn. Nếu hoảng loạn, mọi thứ sẽ tệ hơn.”

Tĩnh Vy cúi đầu, tim vẫn đập nhanh. Cô tự nhủ: “Không thể phủ nhận… anh ấy xuất hiện đúng lúc thật, nhưng sao tim mình lại loạn nhịp như thế này?”

Buổi sáng trôi qua với hàng loạt tình huống xui xẻo: giấy tờ bị xé, bút mực chảy, đồng nghiệp vô tình làm đổ nước lên hồ sơ quan trọng. Nhưng Phan Dịch Khang luôn xuất hiện, cứu nguy, sửa chữa lỗi lầm, mặc dù anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng và ánh mắt bá đạo. Mỗi lần như vậy, Tĩnh Vy vừa cảm thấy biết ơn vừa xấu hổ, tim như tan chảy trước sự quan tâm thầm lặng nhưng mạnh mẽ của anh.

Đến giờ trưa, cô quyết định ra ngoài ăn nhanh để lấy tinh thần. Vừa mở hộp cơm, một cơn gió mạnh từ cửa sổ thổi qua, kéo theo túi giấy bay vào mặt. Cô hoảng hốt, đánh tay ra, nhưng vô tình va trúng ly nước đồng nghiệp, làm nước đổ ra bàn. Tĩnh Vy đỏ mặt muốn chết, nhưng Phan Dịch Khang lại xuất hiện, tay cầm khăn giấy, nhanh chóng dọn dẹp và đặt ly nước lại gọn gàng: “Cô phải học cách giữ đồ vật trước khi chúng phản chủ.”

Tĩnh Vy cúi đầu, vừa xấu hổ vừa cảm thấy ấm lòng. Cô tự nhủ: “Người này… sao cứ đúng lúc cứu mình liên tục? Và sao trái tim mình lại loạn nhịp mỗi lần gặp anh?”

Buổi chiều, thử thách thực sự bắt đầu. Cô phải tham gia vào cuộc họp với đối tác quan trọng, trình bày số liệu và giải thích chi tiết dự án. Cô chuẩn bị cẩn thận từng slide, từng số liệu, từng lời nói. Nhưng đúng lúc chuẩn bị bước lên trình bày, laptop bị hết pin đột ngột. Cô chết lặng một giây, tay run, ánh mắt nhìn quanh phòng đầy hoảng loạn.

Phan Dịch Khang xuất hiện từ cửa, giọng trầm: “Cô có mang sạc dự phòng không?” Anh nhanh chóng cắm nguồn, khởi động lại laptop và kiểm tra slide giúp cô. Tĩnh Vy thở phào nhẹ nhõm, vừa xấu hổ vừa biết ơn.

Khi bắt đầu trình bày, cô vẫn run, nhưng mỗi lần nhìn thấy Phan Dịch Khang đứng ở cuối phòng, ánh mắt lạnh lùng nhưng quan tâm, cô lại lấy lại bình tĩnh. Từng slide được trình bày, từng số liệu giải thích, và cuối cùng, đối tác gật đầu, đánh giá tích cực. Cô mồ hôi vã ra, nhưng trong lòng rộn ràng, vừa tự hào vừa hồi hộp.

Sau cuộc họp, Phan Dịch Khang gọi cô lại. Anh nhìn thẳng vào cô, giọng nghiêm túc: “Hôm nay là thử thách quan trọng, và cô đã làm tốt. Nhưng đừng nghĩ mọi chuyện sẽ luôn suôn sẻ. Ngày mai sẽ còn nhiều tình huống bất ngờ hơn.”

Tĩnh Vy đỏ mặt, vừa tự hào vừa lo lắng. Cô cảm giác mình vừa trải qua một ngày dài đầy xui xẻo, nhưng cũng học hỏi được rất nhiều. Và quan trọng nhất, cô không thể phủ nhận cảm giác trái tim mình loạn nhịp mỗi khi Phan Dịch Khang xuất hiện – người đàn ông lạnh lùng nhưng luôn xuất hiện đúng lúc cứu cô khỏi mọi rắc rối.

Trên đường về, Tĩnh Vy tự nhủ: “Ngày hôm nay thật kinh khủng nhưng cũng tuyệt vời. Mình còn nhiều thử thách phải đối mặt. Nhưng có anh ấy… có lẽ mình không còn sợ hãi nữa.”

Đêm về, khi nằm trên giường, cô vẫn nhớ từng ánh mắt, cử chỉ và bàn tay giúp đỡ của Phan Dịch Khang. Một ngày đầy xui xẻo, hài hước, nhưng cũng là ngày mở ra một chương mới trong công việc và cuộc sống của cô. Mỗi thử thách, mỗi tình huống trớ trêu đều khiến cô cảm thấy trái tim mình rung động – và cô biết rằng, người đàn ông lạnh lùng ấy sẽ là một phần không thể thiếu trong hành trình phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×