xuyên không: nữ sinh và võ lâm cao thủ

Chương 1: Một ngày bình thường kết thúc lạ thường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Linh Tĩnh, sinh viên năm cuối đại học, vừa kết thúc kỳ thi cuối cùng, bước ra khỏi giảng đường với cảm giác như trút được cả núi đá nặng trên vai. Bầu trời xám nhạt nhưng không mưa, hơi gió thổi nhẹ làm tóc cô bay bay, và cô thở dài, cảm giác tự do len lỏi trong từng tế bào. Cô nhìn đồng hồ, vừa đủ thời gian để ghé qua quán trà sữa quen thuộc trước khi về ký túc xá.

“Chỉ một ly trà sữa thôi, xong là về nghỉ ngơi,” Linh Tĩnh tự nhủ, vừa bước qua cổng trường. Nhưng, như thể định mệnh đang chờ đợi cô, một ánh sáng lóe lên bên tay trái, và Linh Tĩnh bỗng cảm thấy choáng váng.

Cô nắm chặt túi xách, mắt mờ đi, và trước khi kịp la lên, tất cả xung quanh như tan biến. Gió biến mất, tiếng chim hót biến mất, chỉ còn lại sự im lặng đặc quánh, và cảm giác lơ lửng như đang rơi vào một không gian vô tận.

Khi mở mắt ra, Linh Tĩnh thấy mình nằm trên một tấm chiếu rơm giữa một khu rừng rậm. Cây cối cao vút, ánh sáng mặt trời xuyên qua tán lá tạo thành những dải sáng lung linh trên mặt đất. Cô ngồi bật dậy, cả người run lên vì lạnh và sợ hãi. Quần áo hiện đại trên người cô không còn phù hợp với môi trường này, và túi xách thì biến mất hoàn toàn.

“Đ…đây là đâu?” Cô lắp bắp, giọng run run. Xung quanh chỉ có tiếng lá xào xạc, tiếng chim lạ và gió rít qua những cành cây cao. Không có ai. Không có xe cộ, không có nhà cửa, chỉ có rừng và những tảng đá lởm chởm.

Linh Tĩnh đứng dậy, bước đi dò dẫm. Cô thử hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh. “Được rồi… Linh Tĩnh, bình tĩnh. Đây chắc là… một trò ảo giác hay mơ gì đó.” Nhưng, khi nhìn đôi bàn tay trần, cô nhận ra da tay mình vẫn thật, nhịp tim vẫn đập nhanh, mọi thứ đều… thật.

Cô đi thêm một lúc, cố tìm dấu vết của con đường hay con suối. Nhưng dường như mọi thứ đều hoang sơ, chưa từng có dấu chân con người. Chợt, một tiếng động từ phía sau khiến cô giật mình. Cô quay lại, tim đập thình thịch, và thấy… một bóng người xuất hiện từ trong rừng.

Người ấy cao lớn, mặc bộ trang phục màu xanh thẫm, cổ tay đeo một dải vải trắng thắt nút gọn gàng. Một thanh kiếm dài gắn sau lưng, ánh thép lóe lên dưới ánh nắng. Người ấy dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm quan sát cô.

“Người lạ… sao lại ở đây?” giọng nói trầm, nhưng rõ ràng, không hề dọa nạt. Linh Tĩnh sững sờ.

“Tôi… tôi không biết… tôi… tôi tên Linh Tĩnh, tôi…” Cô run run, không biết phải diễn đạt thế nào. “Tôi không biết mình đang ở đâu!”

Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ tiến lại gần, ánh mắt soi xét từng chi tiết trên khuôn mặt cô, rồi chậm rãi gật đầu. “Có vẻ… ngươi không thuộc về nơi này.” Giọng anh vừa lạnh vừa trầm, khiến Linh Tĩnh vừa sợ vừa tò mò.

Anh tiến gần, nhìn thấu vẻ bối rối trong mắt cô. “Theo ta.”

“Theo… theo anh?” Linh Tĩnh hỏi, vừa muốn từ chối vừa không biết trốn đi đâu.

Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, giơ tay ra. Linh Tĩnh thở dài, quyết định tin tưởng. Cô nắm lấy tay anh, cảm giác bàn tay lạnh lùng nhưng vững chắc khiến cô bất giác an tâm.

Họ đi qua những bụi cây, rừng rậm, và Linh Tĩnh nhận ra mình đang dần bị lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Không có ngôi làng, không có dấu vết của văn minh hiện đại, chỉ có tiếng chim rừng, tiếng suối chảy và gió rít qua những tán cây cổ thụ.

Một lúc sau, họ đến một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm bên sườn núi. Người đàn ông dừng lại, nhìn cô, giọng trầm hơn: “Ở lại đây tạm thời. Ngươi cần nghỉ ngơi và hiểu rõ tình hình.”

Linh Tĩnh ngồi xuống, cảm giác kiệt sức bao trùm. “Tình hình… thế nào?” Cô hỏi, nhưng ngay cả bản thân cũng biết câu hỏi này kỳ quặc.

Người đàn ông chỉ gật đầu, rồi quay người đi vào trong, để cô một mình với căn nhà gỗ nhỏ, mùi rơm khô và ánh sáng chiếu qua cửa sổ tạo cảm giác vừa cổ điển vừa ấm áp.

Cô ngồi lặng nhìn xung quanh, tim còn đập loạn, cố gắng sắp xếp suy nghĩ. “Mình… đã xuyên không thật sao?” Cô thì thầm, giọng vẫn còn run rẩy.

Chiều buông dần, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng rực rỡ mặt đất, rừng cây nhuộm sắc cam đỏ. Linh Tĩnh đứng dậy, bước ra sân nhỏ trước nhà, hít một hơi thật sâu. Không khí trong lành, mùi cây cỏ, tiếng chim hót… tất cả khiến cô cảm giác vừa lạ lẫm vừa kì diệu.

Rồi, từ phía rừng rậm, một tiếng gọi vang lên, trầm trầm, có chút trêu chọc nhưng đầy uy lực:

“Ngươi… có vẻ không hề biết võ thuật, đúng không?”

Linh Tĩnh giật mình, quay lại, và nhận ra nam chính đang đứng đó, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa như muốn nhìn thấu tâm can cô. Tim cô đập nhanh, và trong khoảnh khắc, Linh Tĩnh nhận ra một điều: thế giới này… sẽ không còn bình thường nữa.

Cô cười khẽ, vừa run vừa phấn khích: “Ừ… thì… chúng ta xem sao…”

Và thế là, ngày bình thường của một nữ sinh đại học đã kết thúc một cách không thể kỳ lạ hơn, mở ra cánh cửa tới một thế giới cổ đại kỳ bí, nơi võ học, hiểm nguy, và… tình yêu đang chờ đợi cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×