Sáng hôm sau, ánh bình minh xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên tấm chiếu rơm nơi Linh Tĩnh đang ngủ. Cô mở mắt, thấy mình vẫn còn sống, vẫn mặc bộ quần áo cổ đại mà nam chính hôm qua đưa. Cảm giác hôm qua vẫn vẹn nguyên trong tâm trí: vừa bối rối vừa hứng thú, xen lẫn chút sợ hãi. Cô ngồi bật dậy, hít một hơi thật sâu, và nhìn quanh căn phòng nhỏ. Trên tường treo vài thanh kiếm cổ, một vài cuộn giấy với ký tự lạ lùng, mùi rơm khô và gỗ lan tỏa khắp không gian, vừa gần gũi vừa xa lạ.
Cô tự nhủ thầm: “Mình chắc chắn là đã xuyên không thật rồi. Không còn đường quay lại đâu.”
Đang loay hoay sắp xếp suy nghĩ, Linh Tĩnh nghe tiếng bước chân quen thuộc từ phía cửa. Nam chính bước vào, bộ trang phục xanh thẫm gọn gàng, ánh mắt lạnh lùng nhưng có chút dịu dàng khi nhìn cô. “Ngươi tỉnh rồi,” anh nói, giọng trầm mà bình tĩnh.
“Ừ… thì… sáng nay đẹp quá nhỉ?” Cô cười gượng, cố giữ bình tĩnh, dù tim vẫn đập nhanh. Anh đứng thẳng, hai tay đặt sau lưng, ánh mắt quan sát cô từ trên xuống dưới. “Ngươi cần ăn sáng. Rồi ta sẽ cho ngươi biết những quy tắc cơ bản ở nơi này.”
Linh Tĩnh gật đầu, theo anh ra sân. Không gian ngoài trời sáng bừng, mùi cây cỏ thoang thoảng, tiếng chim hót ríu rít. Cô thầm nghĩ: “Thật là yên bình, nhưng hơi đáng sợ một chút.”
Anh dẫn cô vào bếp nhỏ, nơi vài món ăn đơn giản được bày trên bàn gỗ: cháo kê, vài lát rau luộc, một ít bánh gạo. Linh Tĩnh nhìn chằm chằm, chẳng biết phải ăn như thế nào vì không có muỗng nĩa hay đũa hiện đại. Anh nhíu mày rồi gõ nhẹ vào miệng cô bằng đũa gỗ: “Đây là cách dùng đũa. Nếu không, ngươi sẽ làm bừa bãi hết.”
Cô đỏ mặt, cố gắng học theo. Cầm đũa thật khó, lần nào gắp thức ăn cũng rơi xuống đất. Anh thở dài, nhặt lên đặt vào bát cô, giọng vẫn lạnh nhưng ánh mắt lóe lên sự quan tâm dịu dàng. Cô vừa xấu hổ vừa cảm thấy ấm áp trong lòng.
Sau bữa sáng, anh dẫn cô ra sân, nơi có khoảng đất trống giữa rừng. Anh trao cho cô một thanh gậy gỗ, giọng trầm: “Ngươi cần biết tự vệ. Ta sẽ dạy ngươi kỹ năng cơ bản.”
Linh Tĩnh nhìn thanh gậy, hoảng hốt: “C… cơ bản? Anh định dạy em đánh nhau sao?”
Anh chỉ gật đầu. Cô tập theo, nhưng cứ mỗi lần vung gậy, lại vấp chân, té xuống đất, làm đất bay lên. Nam chính đứng đó, nhíu mày, thở dài. “Ngươi thật sự vụng về.”
“Vụng về cũng là cách học mà!” Cô đáp, vừa lúng túng vừa tự hào.
Cả buổi sáng trôi qua, cô té ngã mấy lần, trầy cả tay chân, nhưng cũng bắt đầu nắm được những động tác cơ bản. Mỗi khi vung gậy đúng, anh liếc mắt nhìn, khiến tim cô đập nhanh. Dường như anh thừa nhận nỗ lực của cô, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Buổi trưa, cô dạo quanh ngôi nhà và phát hiện một cây cổ thụ kỳ lạ với tán lá rộng, rễ cây uốn lượn như mạng nhện. Cô tò mò chạm vào rễ, bất ngờ thấy một vết khắc hình tròn với ký tự lạ. Khi chạm tay vào, một luồng ánh sáng yếu lóe lên, làm cô rụt tay lại. Trái tim đập mạnh, vừa sợ vừa phấn khích.
Nam chính bước tới, ánh mắt nghiêm túc: “Ngươi đừng đụng vào những thứ ngươi không hiểu. Thế giới này có nhiều bí ẩn, không phải thứ gì cũng vô hại.”
Linh Tĩnh đỏ mặt: “Em… chỉ tò mò thôi mà.”
Anh thở dài, ánh mắt dịu đi đôi chút: “Tò mò cũng tốt, nhưng phải biết tự bảo vệ bản thân.”
Chiều hôm đó, Linh Tĩnh thử leo cây để quan sát xung quanh, nhưng cành cây gãy khiến cô rơi thẳng xuống bãi cỏ, lộn nhào vài vòng. Nam chính giật mình, chạy tới đỡ cô. “Ngươi… không sao chứ?”
Cô đỏ mặt, vừa đau vừa xấu hổ: “Em… em không sao!”
Anh nhíu mày, giọng hơi trêu: “Ngươi thật sự là một trường hợp khó tin.”
Cô cười khẽ, vừa đau vừa thấy vui: “Vâng, khó tin là em!”
Đó là khoảnh khắc đầu tiên họ cười cùng nhau. Linh Tĩnh nhận ra, dù thế giới này xa lạ, cô vẫn thấy ấm áp khi có người quan tâm.
Chiều xuống, cô ngồi trên bậc thềm nhà, nhìn ánh hoàng hôn nhuộm vàng rực rỡ rừng núi. Trong lòng vừa bối rối vừa hứng thú, tự nhủ: “Mình không biết thế giới này sẽ ra sao, nhưng ít nhất hôm nay, mình sống sót, học được chút võ thuật, và… thấy anh ấy cười. Thật kỳ diệu.”
Nam chính đứng phía sau, ánh mắt xa xăm: “Ngươi sẽ phải học nhiều hơn… nếu muốn tồn tại.”
Linh Tĩnh quay lại, ánh mắt chạm vào anh, tim đập mạnh: “Vâng… em sẽ cố gắng.”
Một luồng gió thổi qua, làm tóc cô bay bay. Cô cảm giác thế giới cổ đại này không còn đáng sợ như ban đầu. Có điều gì đó kỳ diệu đang chờ cô khám phá, và chắc chắn… tình yêu cũng sẽ bắt đầu từ nơi này.