xuyên không: nữ sinh và võ lâm cao thủ

Chương 9: Cơn bão giữa rừng sâu và lời thổ lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, rừng vẫn chìm trong màn sương mờ ảo. Linh Tĩnh thức dậy với cơ thể ê ẩm, nhưng tâm trí lại đầy quyết tâm. Cơn bão nhỏ hôm trước đã để lại nhiều hậu quả: cây gãy, đường mòn ngập nước, và cả những con thú rừng hoảng sợ. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày thử thách thực sự.

Nam chính đứng ngoài cửa, tay khoanh sau lưng, ánh mắt lạnh nhưng ẩn sâu là sự quan tâm. Khi nhìn thấy cô, anh chỉ gật đầu nhẹ, không nói lời nào. Linh Tĩnh cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh, vừa hồi hộp vừa hứng khởi.

“Hôm nay, ngươi sẽ học cách chiến đấu trong điều kiện khắc nghiệt. Thiên nhiên cũng là một kẻ thù, và ngươi phải biết cách tận dụng môi trường xung quanh,” anh nói, giọng nghiêm nghị nhưng vẫn mang theo sự khích lệ.

Cô nắm chắc thanh gậy, ánh mắt chăm chú theo từng bước đi của anh. Họ đi sâu vào rừng, nơi những tán cây đổ sau bão, đất mềm và nhiều đoạn trơn trượt. Anh chỉ cho cô cách di chuyển an toàn, cách né tránh cành cây rơi, và cách sử dụng thanh gậy để tự bảo vệ.

Không lâu sau, từ phía bìa rừng, một nhóm kẻ thù nhỏ từ làng khác xuất hiện, rõ ràng họ không quên trận trước. Lần này, họ đông hơn và hung hãn hơn. Linh Tĩnh run rẩy, nhưng nhớ lại những bài học, cô đứng vững, tập trung quan sát.

Nam chính bước ra trước, ánh mắt sắc lạnh: “Ngươi đứng yên. Học cách quan sát và phản ứng.”

Cuộc chiến bắt đầu. Kẻ thù lao tới, vừa tấn công, vừa cố tình đẩy cô vào những tảng đá trơn trượt hay vũng nước. Linh Tĩnh phải nhảy, né, xoay người liên tục. Mỗi động tác đều nhờ trí tuệ và phản xạ, chứ không chỉ sức mạnh.

Một tên lao tới, cô né kịp nhưng trượt chân, ngã sấp xuống đất. Anh lao tới, nắm tay kéo lại, khiến cô ngã vào ngực anh. Tim cô đập mạnh, vừa hạnh phúc vừa xấu hổ. Anh trừng mắt nhưng khóe miệng thoáng nụ cười: “Ngươi phải cẩn thận hơn, không thể quá hấp tấp.”

Trong lúc rối loạn, một cơn gió mạnh từ bão trước thổi qua, làm cây gãy rơi xuống gần đó. Anh nhanh chóng kéo cô tránh, ánh mắt sắc bén, nhưng Linh Tĩnh nhận ra mình đang cảm thấy an toàn vì có anh bên cạnh.

Cả buổi sáng, họ phối hợp chiến đấu, Linh Tĩnh dần linh hoạt hơn, phản ứng nhịp nhàng, tự tin hơn. Cô nhận ra trái tim mình đã bắt đầu rung động rõ rệt: mỗi lần anh nhìn cô, cô lại cảm thấy tim đập mạnh, vừa lo lắng vừa hạnh phúc.

Khi nhóm kẻ thù cuối cùng bỏ chạy, cơn bão cũng dịu dần. Linh Tĩnh thở hổn hển, mồ hôi và nước mưa nhễ nhại, nhưng cảm giác vừa mệt vừa hứng khởi lan tỏa. Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng chắc chắn có chút khen ngợi: “Ngươi đã làm tốt. Nhưng nhớ, nguy hiểm luôn rình rập. Phản xạ và trí tuệ mới là quan trọng nhất.”

Cô đỏ mặt, thầm nghĩ: “Anh ấy… chắc đang khen mình.” Cảm giác hạnh phúc tràn ngập, nhưng cũng pha lẫn bối rối.

Sau trận chiến, họ trở về làng. Dân làng nhìn Linh Tĩnh với ánh mắt vừa khâm phục vừa lo lắng. Một vài đứa trẻ chạy đến hỏi: “Chị… chị không sợ sao?”

Cô cười, hơi đỏ mặt: “Sợ… nhưng em đã cố gắng.”

Chiều hôm đó, Linh Tĩnh luyện tập thêm kỹ năng di chuyển trên địa hình trơn trượt, né cành cây rơi, và phản công nhanh khi bất ngờ gặp kẻ thù. Anh đứng quan sát, thỉnh thoảng nhắc nhở cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng. Cô bắt đầu cảm thấy tự tin, tim đập nhanh mỗi khi anh gần bên.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng cuối ngày nhuộm đỏ khắp rừng, Linh Tĩnh bất ngờ nắm tay anh: “Cảm ơn… anh đã bảo vệ em và dạy em.”

Anh hơi bất ngờ, nhưng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Ngươi đã nỗ lực. Và chính ngươi cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều.”

Cảm giác ấm áp lan tỏa trong Linh Tĩnh. Cô nhận ra rằng trái tim mình không chỉ rung động, mà còn muốn gần gũi anh nhiều hơn. Anh nhìn cô, một khoảng lặng trôi qua, như thể muốn nói gì đó, nhưng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, không rời mắt.

Bình minh hôm sau, Linh Tĩnh đứng trên sườn đồi nhìn ra rừng. Cô nhớ lại trận chiến và những bài học: sự phối hợp, trí tuệ, phản xạ, và cả cảm giác an toàn khi có anh bên cạnh. Cô nhận ra mình đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, và trái tim cũng đã biết rung động thật sự.

Khi màn đêm buông xuống, cô ngồi bên bếp lửa, nhớ lại từng cú vấp, từng ánh mắt anh nhìn mình, từng nụ cười thoáng qua. Một cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp lan tỏa. Cô biết rằng ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn, nhưng cô không còn sợ hãi nữa. Vì bên cạnh cô luôn có một người đàn ông nghiêm nghị nhưng dịu dàng, sẵn sàng hướng dẫn cô từng bước trên con đường võ thuật, và có lẽ… trên cả con đường của trái tim cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×