xuyên không: nữ sinh và võ lâm cao thủ

Chương 8: Trái tim rung động giữa hiểm nguy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh Tĩnh thức dậy trong trạng thái vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc. Cú bão hôm qua và trận chiến với nhóm người từ làng khác đã để lại nhiều dư chấn: cơ thể cô ê ẩm, quần áo ướt sũng, nhưng tâm trí lại rộn ràng đến lạ thường. Cô nằm trên tấm chiếu rơm, nhìn ánh nắng xuyên qua khe cửa, tự nhủ: “Hôm nay… sẽ là một ngày khác biệt.”

Nam chính đã đứng ngoài sân từ sớm, tay khoanh sau lưng, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng hơn hôm trước. Khi cô bước ra, ánh mắt anh liếc nhìn cô, khiến tim cô bỗng nhiên loạn nhịp. Cô vội nở nụ cười, vừa ngượng vừa muốn thể hiện sự tự tin.

Anh không nói lời nào, chỉ giơ tay ra hiệu cho cô đi theo. Hôm nay, họ sẽ tiếp tục luyện tập nhưng với thử thách cao hơn: di chuyển qua địa hình gập ghềnh, kết hợp né tránh và phản công với nhiều động tác liên hoàn.

Đi được một quãng, họ đến một khu vực gần thác nước. Tiếng thác đổ ào ào, nước bắn lên tạo những vệt sáng lung linh trong không khí. Anh nói: “Đây sẽ là bài học về phản xạ trong môi trường nguy hiểm. Ngươi phải học cách duy trì thăng bằng, tập trung, và phối hợp tay chân nhịp nhàng.”

Linh Tĩnh nắm chắc thanh gậy, ánh mắt chăm chú. Khi bước lên những tảng đá trơn trượt bên thác, cô suýt té nhưng anh kịp thời nắm tay kéo lại. “Cẩn thận hơn,” anh nhắc, giọng nghiêm nhưng ánh mắt mềm dịu khiến cô đỏ mặt.

Cả buổi sáng, Linh Tĩnh tập trung tuyệt đối. Cô nhớ từng động tác, từng bài học, từng ánh mắt anh nhìn mình. Mỗi lần thành công, cô cảm giác trái tim mình rung lên: vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Cảm giác này khác hoàn toàn so với những lần học tập trước đây.

Đúng lúc cô vừa nhảy qua một tảng đá lớn, nghe thấy tiếng la hét từ phía rừng. Một nhóm kẻ thù nhỏ xuất hiện, vũ khí sẵn sàng. Họ có vẻ muốn trả thù sau trận chiến hôm trước. Linh Tĩnh run rẩy, tim đập nhanh, nhưng nhớ lời anh: “Tập trung và phản ứng.”

Nam chính bước tới, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi đứng yên. Quan sát và học cách phản ứng.”

Trận chiến bùng nổ. Kẻ thù lao tới, nhưng Linh Tĩnh, dù còn vụng về, đã vận dụng kỹ năng vừa học: né tránh, đỡ đòn, phản công. Anh xử lý những kẻ nguy hiểm hơn, nhưng vẫn theo sát cô, sẵn sàng can thiệp bất cứ lúc nào.

Một tên cướp lao tới, Linh Tĩnh vội né, nhưng trượt chân. Anh lập tức nắm tay kéo lại, khiến cô ngã vào ngực anh. Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Anh trừng mắt, nhưng khóe miệng thoáng nụ cười: “Ngươi không thể quá hấp tấp.”

Cảm giác gần gũi này khiến Linh Tĩnh nhận ra rằng trái tim cô đang dần rung động. Cô nhìn vào mắt anh, thấy sự nghiêm nghị lẫn dịu dàng, và bỗng nhiên muốn nắm lấy bàn tay anh lâu hơn.

Trận chiến kéo dài vài phút căng thẳng, với sự kết hợp giữa địa hình trơn trượt và kẻ thù hung hãn. Linh Tĩnh dần trở nên linh hoạt hơn, phản ứng nhịp nhàng với từng tình huống. Cô nhận ra rằng, dù còn vụng về, nhưng nhờ sự hướng dẫn và bảo vệ của anh, cô có thể đối phó với nguy hiểm.

Cuối cùng, nhóm kẻ thù bỏ chạy vào rừng, để lại bãi đất yên tĩnh. Linh Tĩnh thở hổn hển, mồ hôi và nước mưa nhễ nhại, nhưng cảm giác vừa mệt vừa hứng khởi lan tỏa.

Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng trong lòng chắc chắn có chút khen ngợi: “Ngươi đã làm tốt. Nhưng nhớ, trí tuệ và phản xạ còn quan trọng hơn sức mạnh. Học cách quan sát và duy trì bình tĩnh.”

Cô đỏ mặt, thầm nghĩ: “Anh ấy… đang khen mình.” Cảm giác hạnh phúc tràn ngập, nhưng cũng pha lẫn chút bối rối. Cô nhận ra trái tim mình đã bắt đầu rung động thực sự.

Sau trận chiến, họ trở về làng, nơi dân làng nhìn Linh Tĩnh với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khâm phục. Một vài đứa trẻ chạy tới hỏi: “Chị… chị không sợ sao?”

Cô cười, hơi đỏ mặt: “Sợ… nhưng em đã cố gắng.”

Nam chính đứng gần, tay khoanh sau lưng, ánh mắt thoáng dịu dàng. Linh Tĩnh nhận ra rằng dù còn vụng về, cô đang dần trưởng thành và tự tin hơn. Quan trọng hơn, cô cảm nhận được sự bảo vệ và tình cảm lặng lẽ từ người đàn ông bên cạnh.

Chiều hôm đó, Linh Tĩnh luyện tập thêm những kỹ năng di chuyển và phản công, nhảy qua những tảng đá, né những cành cây thấp, vận dụng mọi kỹ năng học được. Anh đứng quan sát, thỉnh thoảng nhắc nhở cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng. Cô bắt đầu cảm thấy tự tin, tim đập nhanh mỗi khi anh gần bên.

Bình minh hôm sau, Linh Tĩnh đứng trên sườn đồi nhìn ra rừng, nhớ lại trận chiến hôm qua. Cô nhận ra rằng thế giới này không chỉ kỳ lạ mà còn nguy hiểm. Nhưng nhờ những thử thách này, cô ngày càng mạnh mẽ hơn, linh hoạt hơn, và trái tim cũng dần mở ra với người đàn ông đứng cạnh.

Khi màn đêm buông xuống, cô ngồi bên bếp lửa, nhớ lại từng cú vấp, từng động tác đúng, từng ánh mắt anh nhìn mình. Một cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp lan tỏa. Cô biết rằng ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn, nhưng cô không còn sợ hãi nữa. Bởi vì, bên cạnh cô luôn có một người đàn ông nghiêm nghị nhưng dịu dàng, sẵn sàng hướng dẫn cô từng bước trên con đường võ thuật, và có lẽ… trên cả con đường của trái tim cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×