xuyên không thành tiểu thư: nam chủ xin ngọt

Chương 3: Gặp Gỡ Rắc Rối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tĩnh Nhi thức dậy trong căn phòng gọn gàng, ngọn nắng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, nhuộm lên nền gỗ những tia sáng vàng nhạt. Cô ngồi trên giường, hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Trải qua cả ngày hôm qua, Tĩnh Nhi vừa mệt mỏi vừa bàng hoàng, nhưng kỳ lạ thay, trong lòng lại dâng lên một cảm giác háo hức.

“Được rồi, Tĩnh Nhi… hôm nay phải cố gắng sống sót và chứng tỏ bản thân thôi,” cô tự nhủ.

Khi cô vừa chuẩn bị bước ra hành lang, một giọng nói trong trẻo vang lên:

“Người mới dậy rồi sao?”

Tĩnh Nhi quay lại, thấy một cô gái mặc y phục lụa trắng tinh, tóc buộc cao, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt hơi chua chát. Cô ta nhìn Tĩnh Nhi từ đầu đến chân, rồi mỉm cười mà không hề thân thiện:

“Ngươi là… cô hầu mới à? Hừ, nghe nói thiếu gia Hứa Dạ Lâm đã nhắc đến ngươi.”

Tĩnh Nhi hít một hơi, cố nở nụ cười: “Vâng… tôi là… tôi mới đến…”

Cô gái nhướn mày: “Tên ta là Lưu Thư Nhân. Chỉ cần ngươi không quấy rối tôi hay gia tộc, ta sẽ không… quá để ý.”

Tĩnh Nhi cười gượng, nghĩ thầm: Ôi, đây chắc chắn là tiểu thư đối thủ mà Hứa Dạ Lâm từng nhắc đến. Thấy ghét quá, mà lại xinh đẹp đến mức không thể chê.

Chưa kịp nói thêm, bước chân nặng nề vang lên từ hành lang: Hứa Dạ Lâm xuất hiện, điềm tĩnh như mọi ngày, tay chống kiếm, ánh mắt lạnh lùng. Anh nhìn hai cô gái, rồi giọng lạnh buốt vang lên:

“Cả hai… tránh đường ra sân tập.”

Tĩnh Nhi há hốc miệng: “Sân tập? Mình… mình lại phải luyện tập sao?”

Anh hừ nhẹ: “Ngươi muốn sống sót trong gia tộc, phải biết tự bảo vệ mình.”

Cô gật đầu, vừa mệt vừa lo, theo anh ra sân. Bên ngoài, không gian rộng rãi, có vài hầu cận đang luyện kiếm, tiếng va chạm kim loại vang vang khắp sân. Hứa Dạ Lâm dừng lại trước một hốc cây lớn, ánh mắt sắc bén nhìn Tĩnh Nhi:

“Ngươi bắt đầu từ việc cơ bản: đứng thẳng, di chuyển đúng tư thế, phản ứng nhanh. Không được lúng túng.”

Tĩnh Nhi thầm thở dài: Thế giới cổ đại này… đúng là khó sống quá…

Nhưng ngay khi cô chuẩn bị bước vào bài tập, một hầu cận khác xuất hiện, cười khúc khích:

“Thiếu gia, cô hầu mới này… di chuyển còn vụng về lắm, chắc chắn sẽ ngã sấp mặt mất thôi.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, vừa giận vừa xấu hổ, nhìn Hứa Dạ Lâm cầu cứu. Anh nhíu mày, bước tới gần, đặt tay lên vai cô:

“Đừng để người khác xem thường. Nếu không, sẽ còn khó khăn hơn nhiều.”

Câu nói tuy ngắn gọn nhưng khiến Tĩnh Nhi cảm thấy một luồng hơi ấm lan ra từ vai, tim cô đập nhanh. Hừm… anh ta… vừa lạnh lùng, vừa quan tâm sao…

Sau vài lần tập đứng, di chuyển, Hứa Dạ Lâm nhíu mày nhìn cô:

“Chưa ổn. Lúc nào cũng lo sợ… vậy làm sao bảo vệ bản thân được?”

Tĩnh Nhi hít một hơi, tự nhủ: Phải cố gắng… phải chứng tỏ mình.

Cô bước lên, lấy hết dũng khí, di chuyển chậm rãi nhưng chính xác. Hứa Dạ Lâm liếc nhìn, ánh mắt lóe lên một tia bất ngờ:

“Được, ít nhất đã biết cố gắng. Ta sẽ xem ngươi có tiến bộ nhanh không.”

Chưa kịp thở phào, Lưu Thư Nhân cất tiếng:

“Ngươi mới đến mà dám luyện tập cùng ta sao? Ha… xem ra thiếu gia có mắt thẩm mỹ… hay… chỉ vì tò mò?”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, nhưng không muốn bị bắt nạt, hắng giọng:

“Không… tôi… tôi chỉ muốn học thôi. Không có ý… đùa cợt ai cả.”

Lưu Thư Nhân cười nhạt, ánh mắt sắc bén, nhưng trong đáy mắt thoáng lên một tia tò mò. Cô ta không biết rằng, chính sự kiên định và lém lỉnh của Tĩnh Nhi đã khiến cô cảm thấy… hơi thắc mắc.

Bài tập kết thúc, Hứa Dạ Lâm vỗ tay:

“Được rồi. Ngày đầu tiên, ngươi đã sống sót. Ngày mai sẽ khó khăn hơn.”

Tĩnh Nhi thở phào, vừa mệt vừa vui, vừa ngắm nhìn Hứa Dạ Lâm, tự nhủ: Anh ta… thật sự đáng sợ, nhưng lại khiến người khác muốn cố gắng…

Chưa kịp nghỉ ngơi, một hầu cận vui vẻ chạy đến, trao cho Tĩnh Nhi một chiếc giỏ nhỏ:

“Thiếu gia bảo cô giữ, hôm nay có vài việc cần tự làm.”

Tĩnh Nhi mở ra, bên trong là vài dụng cụ: cuộn giấy, mực, một vài đồ ăn nhẹ. Cô nhíu mày: Sao nhiều việc thế này… mà cũng không có ai hướng dẫn mình cơ bản…

Nhưng ngay lúc cô nhìn lên, Hứa Dạ Lâm đứng phía xa, ánh mắt dõi theo cô:

“Đừng để mọi người đánh giá thấp ngươi.”

Tim Tĩnh Nhi đập nhanh, cô tự nhủ: Phải cố gắng… không được phụ lòng anh ta…

Buổi chiều, Tĩnh Nhi bắt đầu học cách viết chữ cổ, chăm sóc cây, và làm quen với các phép tắc cơ bản của gia tộc. Mỗi lần làm sai, Hứa Dạ Lâm đều đứng bên cạnh nhắc nhở, nhưng không quá nghiêm khắc. Ánh mắt anh lúc này vừa lạnh lùng, vừa kiên định, khiến cô không khỏi rùng mình.

Đến tối, khi ánh nắng hoàng hôn nhảy múa trên mái ngói, Tĩnh Nhi ngồi một mình trong phòng, tay cầm cây bút lông, nhìn trang giấy trắng. Cô thở dài:

“Ngày đầu tiên… vừa khó khăn vừa thú vị… mà sao… sao anh ta lại làm mình cảm thấy vừa sợ vừa muốn được khen vậy nhỉ?”

Đột nhiên, tiếng cười khúc khích vang lên từ hành lang. Tĩnh Nhi quay lại, thấy Lưu Thư Nhân đứng đó, tay khoanh lại, ánh mắt vẫn đầy thách thức:

“Cô hầu mới, xem ra còn nhiều chuyện để học. Nhưng… đừng nghĩ sẽ dễ dàng.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, vừa giận vừa tức cười: Ôi trời… sao mọi người ở đây đều khó chịu mà cũng thú vị thế này nhỉ…

Và khi bóng tối bao trùm sân vườn, tiếng gió xào xạc qua cành đào, Lâm Tĩnh Nhi biết một điều: cuộc sống xuyên không của cô mới chỉ bắt đầu. Hứa Dạ Lâm vẫn đứng nơi sân tập, ánh mắt dõi theo, như muốn đảm bảo rằng, dù thế nào, cô cũng sẽ vượt qua… và có lẽ, chính anh cũng đang dần bị cô chiếm giữ trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×