xuyên không thành tiểu thư: nam chủ xin ngọt

Chương 4: Biến Cố Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tĩnh Nhi thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Hôm nay phải cẩn thận, không được mắc lỗi gì…

Khi cô vừa bước ra khỏi phòng, đã thấy Lưu Thư Nhân đứng đó, tay khoanh lại, ánh mắt vừa tò mò vừa thách thức:

“Ngươi dậy sớm thế à? Hừ, coi chừng còn chưa quen sẽ mệt mỏi đó.”

Tĩnh Nhi hít một hơi, cố nở nụ cười: “Vâng… tôi sẽ cẩn thận ạ…”

Cô bước xuống sân tập, thấy Hứa Dạ Lâm đang đứng đó, mắt lạnh nhưng có một chút gì đó… tinh quái.

“Đến giờ học lễ nghi và kỹ năng sinh hoạt,” anh nói ngắn gọn, rồi đưa tay ra: “Theo ta.”

Tĩnh Nhi theo anh đi qua những hành lang rộng rãi, đến một phòng lớn với sàn gỗ bóng loáng, hai bên là những bức tranh thủy mặc kể chuyện gia tộc. Một hầu cận đứng sẵn, giọng lễ phép:

“Thiếu gia, hôm nay có thử thách đặc biệt dành cho cô hầu mới.”

Tĩnh Nhi nhíu mày: Thử thách? Nghe không lành rồi…

Hứa Dạ Lâm chỉ vào một bàn dài đầy vật dụng khác nhau: “Ngươi phải sắp xếp và phân loại tất cả theo đúng trật tự của gia tộc. Ai sai, sẽ bị phạt.”

Tĩnh Nhi thầm thở dài, nhặt một cái đĩa: Đúng là khó sống trong thế giới cổ đại này quá…

Cô vừa bắt đầu sắp xếp, thì Lưu Thư Nhân bước tới, ánh mắt tinh quái:

“Ngươi không biết gì mà dám nhận thử thách sao? Hãy xem ngươi sẽ ra sao.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, nhưng quyết tâm không bị bắt nạt, vừa làm vừa lẩm bẩm: Mình sẽ chứng tỏ… mình không phải là cô gái yếu đuối…

Nhưng chỉ sau vài phút, tai họa ập đến. Một cái bình sứ lớn bị cô đặt sai chỗ, trượt tay và… rơi xuống sàn, vỡ tan. Tiếng vang rền cả phòng, khiến tất cả mọi người giật mình.

“Ôi không…” Tĩnh Nhi hốt hoảng, cúi xuống định nhặt mảnh vỡ, nhưng sợ bị trách phạt nặng hơn.

Hứa Dạ Lâm bước tới, ánh mắt lạnh như băng:

“Ngươi… đây là sự cẩn thận sao?”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, lắp bắp: “Tôi… tôi không cố ý… tôi sẽ dọn sạch ngay ạ…”

Nhưng trước khi cô kịp nhấc mảnh vỡ, Lưu Thư Nhân bật cười khúc khích:

“Ha ha… cô hầu mới, đúng là vụng về. Thiếu gia, ngươi thấy không? Ngươi lại mất thời gian dọn dẹp rồi!”

Hứa Dạ Lâm nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ nghiêm khắc: “Ngươi câm đi.”

Lưu Thư Nhân nhíu mày, im lặng một lúc, rồi rút lui, nhưng trong đáy mắt vẫn lóe lên sự thách thức.

Tĩnh Nhi cúi đầu, vừa dọn vừa thầm thở dài: Ôi trời… hôm nay mà còn sai nữa thì… chắc mình sẽ thành trò cười của cả gia tộc mất…

Nhưng chưa hết, biến cố chưa dừng lại. Khi cô đang cố gắng nhấc một chiếc bình nhỏ, hầu cận nam chính bất ngờ đi ngang, vấp chân, làm cô giật mình và… bình rơi xuống, trượt, suýt đập vào chân Hứa Dạ Lâm.

Anh chỉ đứng đó, ánh mắt sắc bén, nhưng không la mắng. Chỉ là, khi bình gần chạm chân anh, anh nhấc lên kịp thời, giữ chặt.

Tĩnh Nhi đỏ mặt, lúng túng: “Xin lỗi… tôi… tôi không cố ý…”

Anh nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa… thoáng nụ cười nhẹ: “Ngươi phải tập trung. Nếu không, sẽ gây rắc rối lớn.”

Tim Tĩnh Nhi đập mạnh, vừa lo vừa cảm thấy một chút ấm áp: Dù lạnh lùng, nhưng anh ta vẫn quan tâm đến mình…

Sau khi dọn dẹp xong, Hứa Dạ Lâm đưa cô ra vườn, nơi những cây đào nở rộ. Anh chỉ vào một cây non:

“Đây là thử thách tiếp theo: chăm sóc cây. Nếu cây chết, xem như thất bại.”

Tĩnh Nhi khẽ thở dài, nhưng trong lòng quyết tâm: Được rồi, lần này phải thật cẩn thận…

Cô bắt đầu chăm sóc cây, vừa tưới nước, vừa nhặt lá khô, mắt dõi theo từng cành.

Trong lúc cô tập trung, Lưu Thư Nhân bất ngờ xuất hiện, tay cầm một chiếc bình nhỏ, ánh mắt tinh quái:

“Cô hầu mới, xem cô chăm cây ra sao nhé!”

Tĩnh Nhi giật mình, nhưng kịp nhảy sang một bên, tránh khỏi nước. Bình rơi xuống, nước văng tung tóe, ướt hết cả tay cô.

“Ôi trời…!” cô kêu lên, vừa sợ vừa tức, nhưng cũng không thể nhịn cười: Cái tiểu thư này… sao khó chịu mà cũng thú vị quá…

Hứa Dạ Lâm đứng bên, nhìn cả hai, ánh mắt lạnh nhưng đáy mắt thoáng nụ cười:

“Đủ rồi. Ngươi là cô hầu mới, nhưng phải biết tự bảo vệ bản thân và tập trung. Không được để ai cản trở.”

Tĩnh Nhi thở phào, nhìn anh: Anh ta… vừa nghiêm khắc, vừa quan tâm… thật khó hiểu…

Buổi chiều trôi qua, Tĩnh Nhi vừa học cách chăm sóc cây, vừa tập trung vào các phép tắc cơ bản. Mỗi lần làm đúng, Hứa Dạ Lâm đều khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo cô, khiến cô cảm thấy một cảm giác vừa lo lắng vừa vui sướng.

Khi hoàng hôn buông xuống, Tĩnh Nhi đứng giữa vườn đào, tay dính nước, tóc lòa xòa, nhìn cây non mà cô chăm sóc. Một ngày biến cố vừa qua, cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong lòng cũng tràn đầy quyết tâm:

Dù khó khăn, dù có tiểu thư đối thủ hay thử thách, mình phải sống sót… và chứng tỏ bản thân. Và… có lẽ, anh ta cũng sẽ phải công nhận mình thôi…

Và trong bóng tối lấp lánh của sân vườn, khi gió thổi qua cành đào, ánh mắt Hứa Dạ Lâm vẫn dõi theo cô, vừa nghiêm nghị, vừa… khó nắm bắt, khiến trái tim Tĩnh Nhi không khỏi rung động.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×