xuyên không thành tiểu thư

Chương 3: Âm Mưu Đầu Tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, khi sương mù còn phủ nhẹ trên các mái ngói của cung điện, Lâm Tiểu Nhiên đã bắt đầu quen dần với nhịp sống cổ đại. Tay cô khẽ chạm vào sổ tay da cũ, nơi cô ghi chú những điểm quan trọng để sinh tồn: lễ nghi, cách ứng xử với hầu cận, thậm chí cả các mẹo nhỏ giúp xử lý tình huống bất ngờ.

Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bước vào buổi sáng đầu tiên chính thức trong cung. Nhưng ngay khi vừa rời phòng, cô nghe thấy những tiếng thì thầm từ hành lang bên cạnh:

“Tiểu thư… phải cẩn thận với Lâm gia… nghe nói hôm nay sẽ có người đến kiểm tra… nếu không cẩn thận, sẽ bị hãm hại…”

Lâm Tiểu Nhiên nhíu mày, lặng lẽ nghe hết câu chuyện. Một âm mưu nhỏ trong cung điện đã bắt đầu hình thành trước mắt cô. Không thể bỏ qua, cô quyết định phải tìm hiểu rõ tình hình.

Cô len lén theo dấu tiếng thì thầm, phát hiện một nhóm hầu cận đang bàn tán về việc một số đồ trang sức quý giá của gia tộc Lâm sắp bị đánh cắp. Nếu điều này xảy ra, không chỉ danh tiếng gia tộc bị ảnh hưởng mà bản thân cô cũng sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm.

“Không được… phải hành động nhanh,” cô thầm nghĩ. Với kinh nghiệm làm việc ở văn phòng hiện đại, cô biết rằng “phòng bệnh hơn chữa bệnh”.

Lâm Tiểu Nhiên quyết định tìm cách báo cáo Hoàng tử Tề Hạo, nhưng không trực tiếp để lộ mình vừa nghe được. Cô dùng một mảnh giấy và cây bút nhỏ trong túi áo (vật dụng mà cô may mắn giữ lại khi xuyên không), viết vội:

“Điện hạ, xin cẩn trọng. Gia tộc Lâm đang gặp nguy hiểm từ một số hầu cận gian ác. – L.T.N.”

Cô cẩn thận đặt mảnh giấy vào chậu hoa trên hành lang, biết rằng Hoàng tử thường đi qua đây vào buổi sáng.

Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng Tề Hạo bước tới, ánh mắt anh dừng lại trên chậu hoa, nhặt mảnh giấy lên. Đọc xong, anh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng. Chỉ vài phút sau, Hoàng tử đã ra lệnh điều tra nhóm hầu cận khả nghi.

Lâm Tiểu Nhiên đứng từ xa, vừa hồi hộp vừa thầm cười thầm: “Cách hiện đại vẫn hiệu quả trong cung điện cổ đại… mình đang sống sót tốt đây!”

Nhưng niềm vui chưa kéo dài lâu. Khi cô quay trở về phòng, một bóng người thấp thoáng sau cánh cửa:

“Tiểu thư, thật không ngờ… cô lại can thiệp vào chuyện của chúng ta.”

Cô giật mình, quay lại thì thấy một hầu cận nữ, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc như dao. Nữ hầu này chính là người đứng đầu nhóm hầu cận âm mưu trước đó.

“C…cô… ai? Tại sao lại đứng đây?” Lâm Tiểu Nhiên lắp bắp, cố giấu sự hoảng sợ.

“Cô là tiểu thư mới… nhưng không ngờ đã dám phá kế hoạch của chúng tôi. Hãy nhớ, ở cung điện này, mọi hành động đều có giá của nó.”

Lâm Tiểu Nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn. Cô biết, mình đã bước vào một ván cờ nguy hiểm – và hiện tại, cô phải vừa che giấu khả năng hiện đại, vừa tìm cách đối phó với hầu cận này.

Suy nghĩ chớp nhoáng trong đầu, cô nở một nụ cười lạnh lùng:

“Được thôi… ở đâu có âm mưu, ở đó có cách xử lý. Mình sẽ không để bị đe dọa.”

Đúng lúc đó, bước chân của Hoàng tử Tề Hạo vang lên, anh đứng sau bóng cây, ánh mắt lạnh lùng dõi theo cô:

“Tiểu thư… lần này, cô đã làm tốt… nhưng cũng phải cẩn thận. Không phải tất cả đều muốn tốt với cô.”

Lâm Tiểu Nhiên quay sang, ánh mắt gặp ánh mắt Tề Hạo. Một luồng cảm giác vừa sợ hãi vừa an tâm dâng lên trong lòng cô. Cô hiểu rằng, trong thế giới cổ đại này, trí tuệ và sự nhanh nhạy của mình chính là thứ vũ khí duy nhất để tồn tại… và Hoàng tử Tề Hạo, dù lạnh lùng, chính là đồng minh tiềm năng mạnh mẽ nhất.

Buổi sáng kết thúc, mưa đã tạnh, ánh nắng yếu ớt xuyên qua những ô cửa sổ lớn, chiếu lên khuôn mặt vừa bối rối vừa quyết tâm của Lâm Tiểu Nhiên. Trong lòng cô, một câu nói vang lên:

“Âm mưu đã lộ… nhưng mình sẽ sống sót. Và hơn hết, mình sẽ không để bị lừa lần nữa.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×